Diệp Thù mua một ít hạt giống cây thuốc từ chỗ lão lang y sau đó chào tạm biệt ông. Hắn đeo giỏ trúc lên lưng, đi thẳng đến hướng phủ thành chủ. Song, chưa kịp ra khỏi con phố, hắn đã bắt gặp một nhóm người không mời mà đến.
Phía trước là một thanh niên cầm quạt chắn đường, vẻ mặt khinh khỉnh, bên cạnh là một tên mập mạp, đôi mắt ti hí như bị lún vào hốc mắt, trông rất nham hiểm. Hai người bọn chúng nhìn Diệp Thù từ trên xuống dưới, tên cầm quạt lên tiếng trước:
- Anh nghe nói mày đột nhiên không còn ngốc nữa có đúng vậy không? Chuyện này nghe thú vị thật. Hiện tại nhìn mày tốt mã lắm chứ, chỉ hơi gầy một chút. Mày đáng thương lắm, không nghề không nghiệp, bằng không anh giới thiệu cho mày đến làm ở chỗ này, đủ cho mày được ăn ngon mặc đẹp, nhé? - Lời này nghe qua rất đỗi chân thành, nhưng dựa vào hành vi của gã thì rõ ràng không có ý tốt.
Tên mập mang bộ dáng hung hăng cũng lộ ra vẻ ác ý:
- Đúng đó, nuôi thêm mấy ngày nói không chừng có thể bán được giá tốt! hahaha!
Diệp Thù đương nhiên nhận ra hai người này. Gã cầm quạt tên là Diệp Mậu, còn tên mập tên là Diệp Hùng. Thuở nhỏ, sau khi nguyên chủ trở nên ngốc nghếch, giống như đám người giết chết cậu ở cổng thành, hai gã này cũng tham gia bắt nạt cậu quanh năm. Vì nguyên chủ không hiểu gì cả nên mới bị bọn họ ăn hiếp, lần nào trở về cũng mang đầy thương tích. Mặc dù thoạt nhìn hai gã này trông giống như hạng người không có đầu óc, nhưng sự thật lại không phải vậy, nếu không có đầu óc thì bọn chúng đã lao vào đấm đá nguyên chủ như trước kia chứ không phải chỉ dùng lời nói kích động.
Bởi vì hai kẻ này, đúng hơn là người đứng sau bọn chúng – Diệp Tuấn – đã nghe tin Diệp Thù không còn ngu dại nên mới cho người đến kiểm tra hắn.
Nghĩ xong những vấn đề ấy, Diệp Thù thấp giọng nói. - Tránh ra. - Và đi vòng sang hướng bên kia.
Diệp Mậu và Diệp Hùng liếc nhìn nhau. Diệp Hùng tức giận nói:
- Mày thật sự hết ngốc rồi?
Diệp Mậu tiến lên một bước chắn ngang đường đi của Diệp Thù:
- Không còn ngu ngốc thì cũng không nên vô lễ chứ? Hai chúng ta đều là anh của mày, chào hỏi một tiếng cũng không mở miệng được?
- Tôi không biết các người, tránh ra!
Diệp Hùng hung hăng nói:
- Nếu tao không cho mày đi thì sao?
Diệp Mậu phe phẩy chiếc quạt, đứng cạnh Diệp Hùng không chịu nhường đường, tựa như chúng quyết tâm làm khó Diệp Thù cho bằng được vậy. Diệp Thù cảm giác có gì đó không đúng. Trước kia bọn chúng chỉ nhục mạ hắn vài câu, đến khi thấy không đạt được lợi ích gì nữa thì rời đi rất nhanh. Nhưng hiện giờ hai kẻ này đang cố ý vây lấy hắn, hơn nữa còn có ý định tấn công… Không tốt!
Diệp Thù chợt hiểu ra, hai kẻ này chặn đường mình không chỉ để kiểm tra hắn đã tỉnh táo hay còn ngu ngốc, mà một khi chúng xác nhận thì sẽ lập tức ra tay. E rằng chúng muốn diệt cỏ tận gốc.
Nếu người đứng đây là nguyên chủ, thần trí vừa khôi phục không lâu mà võ nghệ đã sớm bị bỏ phế, tất sẽ bị bọn chúng đánh một trận, cho dù không đánh đến mức tàn phế cũng phải khiến nguyên chủ biết sợ, lâu dần sẽ trở nên rụt rè sợ hãi, không muốn tiếp xúc với người khác. Đến lúc đó nguyên chủ làm sao còn khả năng tranh giành với Diệp Tuấn?
Đáng tiếc người đứng đây đã không còn là nguyên chủ nữa. Gã Diệp Tuấn này thật sự rất độc ác, nhưng rốt cuộc hắn vẫn tính sai một bước.
Diệp Thù cười lạnh, đúng là hắn chưa chính thức bước chân vào con đường tu hành, song mấy ngày nay liên tục uống Hỗn độn thủy, dẫn khí nhập thể để tẩy luyện máu thịt, cơ thể đã sớm khỏe mạnh từ lâu, sức lực cũng rất lớn. Còn hai kẻ kia bước chân không vững, chỉ hơn người thường một ít kỹ năng đánh đấm mà thôi, nếu chúng dám động thủ, hắn sẽ có cách khiến chúng ăn quả đắng mà không cách nào lần ra được nguyên nhân.
Bọn chúng ngày một áp sát Diệp thù, ác ý gần như hóa thành thực thể, hiển nhiên đang định ra tay.
Diệp Thù nâng tay, muốn tiên phát chế nhân. Nhưng đúng vào lúc này, nơi ngã rẽ ngay đầu đường bỗng truyền đến một giọng nói trong trẻo của thiếu niên:
- Dừng tay! Ai cho phép các ngươi bắt nạt kẻ yếu ở thành Minh Sơn?
Diệp Thù cảm thấy âm thanh này có phần quen thuộc, hắn lập tức kiềm chế sát ý vừa phát ra.
Một đám người bước tới từ xa, đi đầu là một người vận cẩm y màu trắng, đầu đội một chiếc mũ có đính ngọc, dung mạo tuấn tú. Ánh mắt thiếu niên vốn trong sáng, mà dường như lúc này đang ẩn chứa lửa giận.
Giọng nói vừa rồi xuất phát từ thiếu niên này. Diệp Thù trông thấy gương mặt rất đỗi quen thuộc, đáy lòng lập tức dậy sóng.
Giống! Thực sự quá giống!
Hắn từng tưởng tượng hình dáng của huyết khôi lỗi nhiều lần nhưng lại không hình dung được rõ ràng lắm. Tuy hiện tại thiếu niên này có hơi nhỏ tuổi, khí chất cũng khác xa so với huyết khôi lỗi, nhưng nếu dáng vẻ đương thời của y tốt đẹp giống thế này cũng không có gì không tốt.
Thiếu niên đích thị là thiếu thành chủ thành Minh Sơn – Yến Trường Lan. Chàng vốn có ấn tượng xấu với người nhà họ Diệp, nay lại thấy bọn chúng bắt nạt người khác, cố nhiên chàng phải đứng ra ngăn cản.
Hai gã họ Diệp trông thấy thiếu thành chủ, biết chuyện hôm nay không thành nên vội vàng muốn rút lui. Nhưng Yến Trường Lan có thể thả bọn chúng dễ dàng như vậy ư?
- Từ hôm nay trở đi, người này sẽ do ta chăm sóc. Nếu ngày sau để ta bắt gặp các ngươi gây phiền phức cho cậu ta nữa, đừng trách sao ta không khách sáo.
Diệp Mậu, Diệp Hùng nghe vậy thì nhăn mặt. Chúng oán thầm. Không những chúng không hoàn thành nhiệm vụ mà còn đắc tội với thiếu thành chủ, ngược lại để cho tên ngốc kia nhận được sự bảo vệ của thiếu thành chủ. Chuyện này làm sao mà giải thích với công tử Tuấn được đây? Trở về ắt chúng phải chịu khổ một phen!
Song, sự đã đến nước này, bọn chúng chỉ đành rời đi.
Diệp Thù chưa từng liếc mắt nhìn chúng một lần, hắn chậm rãi đi tới trước mặt Yến Trường Lan. Chưa thấy hắn rời đi, Yến Trường Lan tưởng rằng hắn còn sợ hãi nên ân cần nói:
- Nếu sau này bọn chúng còn dám bắt nạt cậu thì cứ đến tìm ta, ta nhất định sẽ giúp cậu thực thi lẽ phải.
Diệp Thù hành lễ cảm ơn rồi nói rằng:
- Tôi tên Diệp Thù, là người nhà họ Diệp. Trước kia từng được thiếu thành chủ cứu mạng cho nên hôm nay tôi mới cố tình vào thành tìm ngài để tạ ơn, không ngờ lại gặp phải đám người trong tộc, may mắn được ngài ra tay tương trợ, lòng cảm kích không biết làm sao để báo đáp.
Nghe vậy, Yến Trường Lan nghĩ ngợi chốc lát liền nhớ ra thân phận của cậu ta. Hóa ra người này chính là đứa con bị gia tộc họ Diệp trục xuất. Sau khi chàng đưa cậu ta vào tiệm thuốc, nghe nói cậu ta nhân họa đắc phúc, trí nhớ khôi phục, nay xem ra tin đồn đều là sự thật. Người này có ân báo ân, hành động rất có quy tắc, có thể suy ra rằng cậu là một người cực kỳ thông minh, nếu không bị người ta hãm hại thì có lẽ gia tộc họ Diệp đã có thêm một thiếu niên anh tài, không giống như Diệp Tuấn, là kẻ mặt mũi xấu xí, tiểu nhân giả dối.
Yến Trường Lan có ấn tượng rất tốt với Diệp Thù, chàng nói:
- Chuyện nhỏ không đáng kể, cậu không cần phải tạ ơn làm gì. Nhưng sau này cậu nên cẩn thận hơn, những khi ở một mình cần tránh xa đám họ Diệp đó.
Đối với Yến Trường Lan rất có thể là Thiên Lang, Diệp Thù cũng cảm thấy chàng rất tốt. Nghĩ vậy, hắn bèn lấy ra mấy con thỏ rừng buộc trong giỏ và một túi lớn đựng rau xanh:
- Trên núi chỉ có một ít sản vật, rau là do tôi tự trồng, thỏ cũng do tôi đặt bẫy bắt được, chút lễ mọn để bày tỏ lòng biết ơn, mong thiếu thành chủ hãy nhận lấy.
Đám hộ vệ đứng phía sau thiếu thành chủ biết rõ tính tình chủ nhân vốn hiền hòa, tuy chúng coi thường mấy thứ này nhưng không dám lớn tiếng chỉ trích. Chúng yên lặng quan sát sắc mặt chủ nhân, chờ người ra lệnh.
Yến Trường Lan đã giúp đỡ rất nhiều người, nhận được không ít lời tạ ơn nhưng chưa từng nghĩ mình sẽ được tặng những thứ này, nét mặt chàng có hơi bất ngờ:
- Cậu còn biết trồng rau và bắt thỏ rừng sao?
Diệp Thù đáp:
- Một ít kỹ năng sinh tồn mà thôi. - Dứt lời, hắn lại đẩy đồ ra phía trước. - Mong thiếu thành chủ không chê.
Yến Trường Lan biết nếu mình không nhận thì Diệp Thù sẽ bất an trong lòng, nghĩ vậy, chàng nói:
- Ta nhận vậy.
Diệp Thù gật đầu:
- Nếu thiếu thành chủ thấy ngon, sau này tôi sẽ gửi thêm đến.
- Tạ lễ một lần là đủ rồi, không cần nữa đâu.
Diệp Thù không quan tâm, nói:
- Một tuần sau (1) tôi lại tới. - Hắn cúi chào rồi quay lưng rời đi. Ở phía sau, Yến Trường Lan có cảm giác dở khóc dở cười, chàng cúi đầu nhìn vật trên tay, cười nói:
- Quên đi, dù sao cũng là ý tốt của cậu ta. Sau khi trở về nhớ dặn đầu bếp nấu những thứ này lên cho ta!
Đám hộ vệ thưa vâng rồi đưa tay muốn xách đồ giúp chủ nhân. Song, Yến Trường Lan không đồng ý, chàng tự mình mang đồ về phủ thành chủ, không hề để tâm đến ánh mắt người khác nhìn mình thế nào. Nếu đây đã là lòng thành của cậu ta thì chàng nên tự tay mang về mới đúng.
Đi được một đoạn, Diệp Thù mới quay đầu nhìn lại. Hiện giờ thị lực của hắn rất tốt, đương nhiên có thể nhìn thấy hành động của đối phương. Lòng hắn khẽ rung động. Vị thiếu thành chủ này đúng thật là được nuôi dạy rất tốt.
Tiếp sau đó, Diệp Thù dùng số bạc đổi được từ lão lang y mua gạo, mì, dầu, muối và một số thứ cần thiết cho sinh hoạt. Hắn đặt hết vào giỏ trúc rồi quải trở về. Khi lên tới căn nhà tranh trên núi, hắn hái tám phần rau xanh trên mảnh đất rồi cho chúng vào Hỗn nguyên châu, hắn chia đất trống thành nhiều mảnh, lần lượt đem hạt giống gieo xuống và tưới nước có pha một lượng Hỗn độn thủy đậm hơn một chút. Bởi vì Hỗn độn thủy có công dụng bổ sung sinh cơ nên số hạt giống lên mầm rất nhanh, nhưng nếu muốn chúng trưởng thành thì phải tưới nhiều hơn, không thể vội.
Bên cạnh đó, Diệp Thù còn đẽo gọt mấy cây gỗ tốt, nhặt các loại đá khác nhau bày một mê trận ở giữa sườn núi. Trận này phức tạp hơn so với trận pháp bẫy thú rừng khi trước, nó không chỉ có tác dụng với thú vật mà còn phòng ngừa được lũ đạo chích muốn tìm đến nhà tranh của hắn để làm phiền.
Xong xuôi mọi thứ, hắn ngồi xếp bằng tọa thiền, cố gắng hấp thu linh khí ít ỏi của trời đất, chú tâm tu luyện.
Một tuần sau.
Đúng như dự đoán, Diệp Thù lại mang theo rau xanh và thỏ hoang xuống núi. Giống với lần trước, hắn cũng cho chúng uống một ít Hỗn độn thủy trước khi xuống núi. Mấy ngày nay hắn không hái thảo dược nên không cần ghé tiệm thuốc của lão lang y mà trực tiếp đến phủ thành chủ.
Chú Thích:
(1) Một tuần ở cổ đại tương đương mười ngày.