Chương 7: Tặng Sâm.

Thời gian thấm thoắt thoi đưa, chớp mắt đã trôi qua nửa tháng. Trong khoảng thời gian này, Diệp Thù không chỉ khổ luyện mỗi ngày mà còn hiểu rõ hơn về Hỗn Nguyên Châu.

Hỗn Nguyên Châu nhận Diệp Thù là chủ, nhưng hắn hầu như không có cảnh giới gì đáng kể, chỉ mới luyện hóa được chút da lông. Ngày sau, theo tu vi của hắn ngày một tăng, Hỗn Nguyên Châu vẫn có thể tiếp tục được luyện hóa và càng phát huy nhiều công dụng hơn nữa.

Hòn đảo nhỏ bên trong Hỗn Nguyên Châu rộng mười thước, trên mặt đất có một chỗ trống khoảng một thước hơi lõm xuống, nếu mang vật từ bên ngoài đặt vào sẽ bảo tồn được vạn năm không hư tổn, còn nếu là vật sống thì không thể thu vào. Hắn có cảm giác không hẳn về sau vẫn sẽ luôn như thế, nhưng trước hết phải đợi đến khi cảnh giới của hắn tăng đến một mức nhất định.

Kiếp trước hắn từng có Túi càn khôn và Nhẫn tu di, hai thứ này không thể chứa được vật sống, kể cả vật chết, chúng cũng chỉ có tác dụng làm chậm tốc độ phân hủy mà thôi, chưa nói đến vạn năm không hư tổn, mười năm đã tốt lắm rồi. Cho nên công dụng bảo quản của Hỗn Nguyên Châu đối với hắn rất có tính thực dụng. Dĩ nhiên, Hỗn độn thủy thu được từ cây trúc vàng càng thần kỳ hơn nữa, nó không chỉ có thể nuôi dưỡng vạn vật, bổ sung sinh cơ cho cây cỏ, mà đối với sắt thép hay những thứ tương tự cũng có tác dụng cực lớn.

Đối với thực vật, sau nhiều lần thử nghiệm, Diệp Thù kết luận đại khái rằng nếu dùng cho cỏ cây ở phàm trần, thì dù là chủng loại quý hiếm, pha loãng một giọt Hỗn độn thủy với nghìn giọt nước vẫn cho ra tác dụng phi phàm; nếu dùng để trồng trọt kỳ hoa dị thảo hay dược liệu quý hiếm thì cần tùy theo lượng sinh cơ mà chúng yêu cầu để pha loãng. Tóm lại, một giọt Hỗn độn thủy có thể biến dược tính của dược liệu từ mười năm thành trăm năm, thậm chí nghìn năm.

Diệp Thù còn từng lấy con dao bị gỉ trong bếp thả vào chậu nước có pha một lượng nhỏ Hỗn độn thủy, sau khi ngâm một thời gian, lớp gỉ sắt đã hoàn toàn biến mất, mà con dao cũng từ từ co lại, phần lưỡi trở nên sắc bén, ánh sáng bắn ra có thể đả thương người khác. Sao còn giống như sắt thông thường được nữa? Nó đã gần với Thiết tinh hay thậm chí là Huyền thiết.

Có thể thấy, Hỗn độn thủy vừa giúp loại bỏ tạp chất trong lưỡi dao, vừa nâng cao chất lượng và còn đóng vai trò như một chất xúc tác khiến con dao thay đổi đặc tính, giúp nó trở thành một thứ quý giá hơn.

Mặc dù Diệp Thù rất kinh ngạc với hai tác dụng này, song hắn càng quan tâm hơn đến lợi ích của Hỗn độn thủy đối với sinh linh.

Cách đây mấy hôm, con gà rừng hắn trói vào cột nhà bị thương ở chân, đã mấy ngày không ăn, sức sống yếu ớt, Diệp Thù chợt nảy ra chủ ý, lấy một chén Hỗn độn thủy đã pha loãng đút cho nó uống. Ngay sau đó, sức sống của con gà rừng nọ lập tức quay trở lại, thậm chí vết thương ở chân cũng tự động khôi phục. Điều này thật sự rất kỳ diệu! Hắn quan sát một thời gian, gà rừng không hề có biểu hiện gì khác thường, thế là hắn bèn mang nó đi giết thịt. Hắn nhận ra chất thịt của con gà rừng này ngon gấp nhiều lần so với những con trước. Ăn xong, hắn mơ hồ cảm giác có một dòng khí ấm chảy khắp cơ thể, vô cùng dễ chịu, khác hoàn toàn với lúc ăn rau xanh.

Diệp Thù lại thử nghiệm thêm vài lần với các loài động vật lớn nhỏ khác, hắn phát hiện, con vật nào càng khỏe mạnh thì càng nhận được nhiều lợi ích, chúng thường có thể chất khỏe mạnh hơn, bộ lông sáng bóng, móng vuốt và răng nanh cũng trở nên sắc bén hơn. Song, nếu dùng để trị thương sẽ có sự khác biệt, vết thương càng nặng thì tác dụng càng yếu, phải pha Hỗn độn thủy đậm hơn một chút mới khiến cho vết thương lành nhanh hơn. Hắn cho ra kết luận, Hỗn độn thủy thực chất không có tác dụng trị liệu, nó chỉ giúp tăng cường sức sống của dã thú, khiến cơ thể chúng trở nên mạnh khỏe, vết thương tự nhiên sẽ thuyên giảm. Song, nếu là trúng độc thì Hỗn độn thủy chỉ giúp kéo dài sinh mệnh hết sức có thể mà thôi.

Chứng kiến được sự biến hóa của thú hoang nên Diệp Thù cũng tự dùng một ít. Vừa uống xong một ly Hỗn độn thủy pha loãng, hắn liền cảm thấy một luồng nhiệt nóng bỏng chảy liên tục trong kinh mạch, nhanh chóng thấm vào máu thịt, khiến cả người hắn nóng bừng từ trong ra ngoài. Mà cơ thể suy nhược của hắn dường như đã được tẩm bổ, cảm giác còn dễ chịu hơn so với ăn thịt con gà ban nãy. Cùng lúc đó, trên da hắn đổ một lớp mồ hôi mỏng, có màu đen, mùi tanh tưởi.

Diệp Thù nghĩ có lẽ đây là chất độc tàn dư của bát thuốc năm xưa, hắn vốn định chờ đến lúc đặt nền móng cho cơ thể mới dùng linh khí ép ra, nay Hỗn độn thủy đã giúp hắn trước một bước.

Về sau, mỗi ngày Diệp Thù đều uống một ít Hỗn độn thủy, dần dần, cơ thể hắn trở nên tràn đầy sức sống, tay chân gầy gò có thêm chút da thịt, làn da sáng bóng, trông khỏe mạnh hơn cả người bình thường. Tuy vậy, Hắn vẫn không dám uống hết một giọt Hỗn độn thủy, bởi vì cơ thể hắn có giới hạn thừa nhận, dùng nhiều có khi phản tác dụng. Hắn bèn lấy nửa giọt mang đi thí nghiệm, bản thân thì dùng nửa giọt. Sau khi uống liên tục mấy ngày, không hiểu sao hắn có cảm giác mơ hồ rằng tốc độ hấp thu linh khí của mình đã nhanh hơn một ít, tuy rằng không rõ ràng.

Vì vậy, Diệp Thù càng thêm kiên định, mỗi ngày đều phải uống Hỗn độn thủy, tuyệt không gián đoạn.

Trong lúc tu hành, Diệp Thù cũng lật xem cuốn sách cổ bìa vàng mà lão lang y tặng cho. Hắn ghi nhớ những dược liệu thầy thuốc người phàm thường dùng và cách hái, sau đó mới vào núi tìm kiếm cây thuốc. Chưa đi sâu vào trong, hắn đã phát hiện rất nhiều dược liệu, song phần lớn đều chưa đủ số năm, một ít thì sinh sống ở nơi xa xôi hiểm trở, nên dược tính cũng phong phú hơn.

Diệp Thù hái khoảng nửa giỏ trúc, không bỏ vào Hỗn nguyên châu mà xách về trực tiếp. Tới nhà, hắn lợi dụng Hỗn độn thủy tưới lên một số cây thuốc sắp đủ tuổi, khiến dược tính của chúng càng mạnh hơn, những cây thuốc còn non cũng đều được tăng cường. Chờ sau khi làm xong tất cả, hình dáng của các loại thảo dược trên bàn liền trông khá hơn một chút. Hắn xử lý không hề quá đáng, cùng lắm chỉ tăng tuổi dược liệu đến năm mươi, không thể gọi là quý hiếm. Nếu đổi một ít bạc, mua vài món vật dụng cần thiết thì chừng đó đã đủ dùng.

Sau khi suy ngẫm một số dự định trong đầu, Diệp Thù ăn trưa, ra ruộng hái thật nhiều rau xanh, lại bắt mấy con thỏ đã uống Hỗn độn thủy pha loãng, đập chúng bất tỉnh, trói chặt rồi bỏ tất cả vào giỏ trúc. Hắn sắp xếp dược liệu vào một cái bọc vải và đặt ở trên cùng. Đeo giỏ trúc lên lưng, hắn hướng chân núi mà đi, chưa từng dừng lại.

Đến cổng thành, Diệp thù ngẩng đầu nhìn lên. Nơi đó vẫn có rất nhiều binh sĩ canh gác, bọn họ thấy hắn đến gần cũng không ngăn cản. Từ khi Yến Bắc lên làm thành chủ tới nay, việc ra vào cổng thành không phải mất phí. Sau khi vào thành, hắn đi thẳng tới chỗ tiệm thuốc.

Trong thành Minh Sơn không phải chỉ có một tiệm thuốc, nhưng riêng tiệm này đã khá lâu đời, hơn nữa lão lang y có y đức và y thuật cao minh nên rất được dân chúng kính trọng.

Tiệm thuốc không lớn, trước cửa có một tên học trò đang đứng gác, thấy Diệp Thù đi tới, cậu ta liền hỏi:

- Đến chẩn bệnh hay bốc thuốc?

Diệp Thù nói:

- Khoảng thời gian trước từng nhận được sự chăm sóc của lang y, nên hôm nay tôi đến đây để đưa lễ tạ ơn, mong cậu giúp thông báo một tiếng.

Tên học trò thấy đối phương ăn nói lịch sự, lại đánh giá hắn cẩn thận một phen rồi giật mình nói:

- Tôi nhận ra cậu, đúng thật là cậu có ở đây dưỡng thương mấy ngày, để tôi đi vào nói với thầy một tiếng. - Dứt lời, cậu ta vội vàng vào trong, một lát sau đã trở ra.

- Thầy bảo mời cậu vào trong.

Diệp Thù gật đầu. Dọc đường đi hắn nhìn trái ngó phải, không thấy có ai chẩn bệnh, chỉ thấy vài vị khách đang tìm người trong tiệm bốc thuốc. Lão lang y thì ngồi trước tủ thuốc giữa phòng, đang nhìn sang đây. Hắn hơi cúi đầu thưa:

- Cháu đến thăm ông đây ạ! - Đoạn, hắn cởi giỏ trúc trên lưng xuống, lấy ra một cái bao vải đựng dược liệu đặt trước mặt lão lang y. - Hôm trước cháu lên núi hái được mấy loại cây thuốc, trong đó có vài cây chất lượng tốt nên cháu mang đến đây để đổi chút bạc.

Lão lang y cười ôn hòa:

- Để ông xem coi, nếu tốt thật thì ông sẽ thu cho cháu.

Diệp Thù mở bao vải ra, thoáng chốc, một mùi hương nồng nặc thuộc về thảo dược lan tỏa khắp phòng. Lão lang y giật mình nói:

- Ừm, tất cả thảo dược đều có đầy đủ dược tính. - Vừa nói lão vừa kiểm tra cẩn thận. - Tam thất, hoàng kỳ, ngũ vị tử, địa hoàng…”

Lão lang y nhìn một lượt, cuối cùng ánh mắt rơi vào mấy miếng sơn chi màu đỏ sậm và một củ nhân sâm dày cở đầu ngón tay:

- Sơn chi còn nhỏ, nhưng củ sâm này đã được năm mươi tuổi.

- Cháu đào được củ sâm này cũng nhờ vào may mắn cả. - Dừng lại một chút, hắn nói tiếp. - Nhận được sự chiếu cố của ông cho nên cháu mới có thể hồi phục nhanh như thế. Cháu không có thứ gì quý giá, chỉ có củ sâm vừa đào được này, xin dâng tặng cho ông, mong ông hãy nhận lấy ạ.

Thoạt tiên, lão lang y sửng sốt, sau đó lập tức từ chối:

- Cháu không cần phải vậy. Ngày đó cháu được thiếu thành chủ tốt bụng cứu giúp, ông chỉ vô tình gặp được cháu mà thôi. Củ sâm này đổi được hơn trăm lượng bạc, không phải con số nhỏ, cháu nên cầm về đi, ngày sau có việc cần cũng có cái mà dùng.

Diệp Thù kiên quyết lắc đầu:

- Ông không cần từ chối nữa, quả thật lúc đó thiếu thành chủ đã cứu mạng cháu, nhưng ông càng quan tâm tới cháu nhiều hơn, còn cho phép cháu đọc sách thuốc nữa, nếu ông không chịu nhận củ sâm này thì cháu sẽ cảm thấy bất an trong lòng. - Trong khi nói, hắn lấy cuốn sách thuốc từ ngực áo và đẩy tới trước mặt lão lang y.

Lão lang y nhận cuốn sách, lại nhìn củ sâm, đôi lông mày hơi nhíu lại, tựa như đang gặp phải vấn đề nan giải. Thấy vậy, Diệp Thù bèn chỉ vào giỏ trúc, nói:

- Xin ông hãy nhận lấy củ nhân sâm ấy, sau đó giúp cháu tính số dược liệu này đáng bao nhiêu. Lát nữa cháu còn phải đến phủ thành chủ tặng một ít đặc sản núi rừng để bày tỏ lòng biết ơn.

Lão lang y nhìn sơ qua giỏ trúc, cuối cùng nói:

- Cháu thật có lòng!

Lão không chối từ nữa, nhưng khi thu số dược liệu, lão cố tình tính nhiều thêm một chút. Trước kia, Diệp Thù từng ở đây dưỡng thương, hắn giỏi quan sát, biết gần hết giá trị của những dược liệu này nên trả lại tiền thừa và không nói thêm lời nào.

Bất đắc dĩ, lão lang y chỉ đành lắc đầu rồi lấy lại tiền thừa.