Chương 6: Cuộc Sống Trên Núi.

Đó là một gốc đào khô héo, tuy tiết trời đương ở đầu xuân nhưng trên cành chỉ điểm xuyết vài nụ hoa lẻ tẻ, trông không đẹp mắt chút nào. Sau khi Hỗn độn thủy thấm vào rễ cây, thân đào lập tức phát triển nhanh chóng, trở nên cao to như đại thụ, các nhánh cây cũng cứng cáp và khỏe mạnh, vươn dài khắp tứ phía. Thử hỏi ở trần gian làm gì có cây đào nào lớn đến mức này? Ít giây sau, cây đào nở đầy hoa, nhiều tới độ uốn cong các nhánh cây. Ngay sau đó, tưởng như bốn mùa đảo lộn, cành đào xào xạc, hương hoa tràn ngập rồi bỗng chốc héo tàn. Những nơi hoa nở mọc lên quả đào nhỏ xíu, chúng lớn rất nhanh, chớp mắt đã lớn thành vô số quả to bằng nắm tay người trưởng thành.

Mọi thứ vẫn chưa kết thúc.

Đào chín rộ, rơi xuống từ trên cây như mưa rào, sau khi chạm đất lại hóa thành đất bùn. Mà cây đào vốn xanh um tươi tốt bỗng trở nên khô khốc héo rũ. Nhưng ngay lập tức, nó lại xanh tốt trở lại, hoa tàn, đào chín, lụi tàn… quá trình ấy cứ lặp lại như thế khoảng bảy lần mới hóa thành cây đào cao to tràn ngập những bông hoa hồng trắng, lộng lẫy và sặc sỡ tựa khói mây, đẹp không sao tả xiết.

Diệp Thù đưa tay chạm vào cành đào, chỉ cảm thấy ở nơi tiếp xúc truyền đến nhiệt độ ấm áp, hoa đào rung động như có linh hồn. Quả nhiên là Hỗn độn thủy, danh bất hư truyền.

Chẳng qua thứ này ẩn chứa một nguồn sức mạnh vô cùng lớn, thậm chí cây sắp chết héo cũng có thể cứu sống, nếu muốn dùng để tưới tiêu đồng ruộng thì phải pha loãng với nước.

Tuy nghĩ vậy nhưng đã dùng hết giọt Hỗn độn thủy của hôm nay, hắn đành tạm gác chuyện thử nghiệm qua một bên. Trầm ngâm giây lát, hắn cúi xuống nhặt mấy hòn đá rồi tiến về phía khu rừng cách đó không xa. Thân thể hắn vẫn còn rất suy yếu, nếu muốn bổ sung nguyên khí thì phải ăn một ít thịt.

Diệp Thù đi một đoạn trong núi, trên đường thấy rất nhiều rắn, côn trùng, kiến, chuột... hắn đều tránh sang một bên và không để ý tới. Một lúc sau, hắn bắt gặp một con thỏ hoang vụt qua đám cỏ, một vài con gà rừng vỗ cánh phành phạch bay xuyên qua những tán cây rồi mất hút. Hắn yên lặng quan sát, sau đó ném mấy hòn đá trong tay đến các phương hướng khác nhau, có hòn rơi vào bụi cỏ, có hòn lăn đến gốc đại thụ, chớp mắt đã không thấy bóng dáng chúng đâu nữa. Mà ở nơi những hòn đá ném ra dường như đã xảy ra biến hóa mơ hồ. Diệp Thù tựa lưng vào một gốc cây, lẳng lặng chờ đợi.

Một con sơn tước bay xuống từ trên không trung, khi đáp vào một chạc cây, nó chợt hoảng hốt và bay vòng quanh khắp nơi, chốc lát, nó đập đầu vào một gốc cây gần đó rồi choáng váng rớt xuống đất.

Khoảng một khắc sau, lại có thêm một hai con thỏ lao ra, chạy lộn xộn mấy vòng và va vào thân cây ngất xỉu. Còn có gà rừng, sóc, tổng cộng bảy tám con, tất cả chúng đều chịu chung một kết cục.

Thấy đã đủ, Diệp Thù liền ném ra một viên đá, cảm giác kỳ lạ ở nơi đó lập tức biến mất. Hắn bèn tiến đến dùng một sợi dây cột gà rừng và thỏ lại rồi nhặt một nhánh cây treo chúng lên, còn đám sóc, sơn tước chẳng có bao nhiêu thịt thì mặc kệ.

Diệp Thù vác theo con mồi trở lại nhà tranh, hắn trói hết đám thú hoang vào cột nhà, chỉ giết một con gà rừng, nhổ lông, rửa sạch và ném vào nồi cùng với một ít muối, nấu chín. Món gà luộc vẫn chẳng ngon lành gì, nhưng hắn không giỏi nấu ăn nên đành tạm chấp nhận vậy.

No bụng, Diệp Thù leo lên chiếc giường gỗ trong phòng, ngồi khoanh chân theo tư thế kiết già. Hắn nghĩ, Hỗn Nguyên Châu đã mang mình đến đây thì không thể nào để hắn làm một phàm nhân suốt đời được, trong thân thể này tất phải có linh căn, nhưng hắn không rõ mình có mấy loại linh căn mà thôi.

Để xác định người tu hành có thể tiến được bao xa, ngoài việc luyện tập chăm chỉ và phấn đấu tìm kiếm cơ duyên, thì điều quan trọng nhất vẫn là thiên tư. Thông thường, thiên tư có thể được nhìn nhận từ ba khía cạnh:

1 - Linh căn.

2 - Linh khiếu.

3 - Căn cốt.

Linh căn cho phép tu sĩ tập hợp linh khí của đất trời.

Nếu một người không có linh căn sẽ không thể hấp thu linh khí trời đất, con đường tu hành coi như vô vọng. Số lượng linh căn càng nhiều nghĩa là tư chất càng kém, linh căn càng thuần khiết chứng tỏ tư chất càng cao. Nhưng nếu muốn kiểm tra và đo lường chính xác phải cần đến Trắc linh thạch. Hiện tại, Diệp Thù không có thứ này trong tay nên cũng không thể tự đo lường cho bản thân.

Linh khiếu giúp tu sĩ thanh lọc linh khí.

Không có linh khiếu tức không thể kết nối với thiên địa, đương nhiên cũng vô phương tu hành. Nhưng linh khiếu có thể được khai mở bằng cách dùng thiên tài địa bảo đả thông, giúp tu sĩ hình thành hư khiếu. Tuy hư khiếu không bì được với linh khiếu nhưng cũng đủ dùng.

Về phần căn cốt, nó là thứ ít quan trọng nhất.

Có căn cốt sẽ tiếp xúc được tới linh cốt. Người có linh cốt thì tư chất càng tốt hơn, người không có linh cốt cũng chẳng có gì đáng quan ngại, vốn là con đường tu hành không bằng người có linh cốt mà thôi. Căn cốt không tốt, nếu có linh căn tốt vẫn có thể bù đắp được.

Kiếp trước Diệp Thù sinh ra đã bị tàn tật, cho dù sở hữu Kim linh căn có tám phần thuần khiết cũng tu hành vô cùng gian nan. Thế nên hàng năm, hắn thường lật xem điển tịch ở Tàng thư các, đối với các vấn đề liên quan đến tu hành, thậm chí một ít hạng mục phụ hắn đều khá tinh thông. Giờ đây, đã có được công pháp Hỗn Nguyên Áo Diệu Quyết, hắn không cần phải lo lắng những thứ khác nữa. Hắn thầm niệm khẩu quyết, bắt đầu hấp thu linh khí trời đất.

Khi vận chuyển công pháp, Diệp Thù cảm giác được một luồng khí trong veo nhập vào huyệt thiên linh trên đỉnh đầu, nơi huyệt vị truyền đến một tiếng vang nhỏ. Quả nhiên hắn có linh khiếu! Tuy nhiên, sau khi linh khí đi vào cơ thể, hắn lại khẽ nhíu mày. Không vì nguyên nhân nào khác, chỉ vì trong lúc hắn tiêu hóa tất cả linh khí và phun ra số linh khí không thể dùng được, hắn tính ra có ba loại linh khí cực kỳ thân thiết với hắn. Chuyện này cho thấy hắn có ba loại linh căn.

Diệp Thù từng tu hành nên có thể phân biệt được chúng là ba loại: Kim, Hỏa, Mộc.

Tam linh căn là loại tư chất rất bình thường, trong giới tu sĩ, loại tư chất này không được tốt nhưng nếu có đầy đủ tài nguyên, chưa chắc không thể tu thành chính quả. Tuy nhiên, nếu cả ba loại linh căn đều không thuần khiết sẽ có ảnh hưởng lớn đến đại đạo tu hành. May mắn thay, tốc độ hấp thu linh khí của hắn không hề chậm hơn kiếp trước là bao, mà số lượng linh căn kiếp này nhiều hơn kiếp trước, nghĩa là ít nhất, mỗi loại linh căn của hắn cũng có bảy phần thuần khiết, hoàn toàn có hy vọng kết thành Kim Đan. Sau này hắn lại nỗ lực tìm kiếm cơ duyên, thăng đến Nguyên Anh, mọi chuyện sẽ suôn sẻ hơn rất nhiều.

Đoạn, Diệp Thù tiếp tục vận chuyển công pháp, cố gắng hấp thu linh khí của trời đất, nén lại rồi đưa vào đan điền. Thành Minh Sơn tọa lạc ở phàm trần, linh khí mỏng manh, người nơi đây không biết tu luyện nên luyện võ là chủ yếu. Tốc độ tu luyện của Diệp Thù cũng rất chậm, nhưng hắn vốn đã mấy trăm tuổi, không thiếu sự nhẫn nại. Cho dù tiến cảnh chậm rãi, hắn vẫn dốc hết toàn lực, tuyệt không buông lỏng.

Bầu trời tối sầm, bất giác đã trôi qua vài canh giờ. Diệp Thù thở ra một hơi dài rồi đứng dậy. Hắn bỏ ra ngần ấy thời gian mà chỉ chuyển hóa được một lượng nhỏ khí Tiên thiên, nếu muốn sinh ra một sợi Hoàng mầm, trồng xuống Đạo cơ, chính thức bước vào cánh cửa tu hành thì không phải chỉ tốn ngày một ngày hai.

Diệp Thù dừng lại là bởi vì bụng đang réo vang. Hắn cảm thán. Thân thể của người phàm quả thật rất phiền phức. Hắn lại giết một con gà rừng và nấu cùng với rau.

Buổi tối, đương nhiên hắn vẫn tu hành, không ngừng hấp thu linh khí cần thiết và loại bỏ linh khí vô dụng, luyện hóa thành một tia khí Tiên thiên… hắn cứ lặp đi lặp lại như không biết mệt mỏi, mãi cho tới nửa đêm mới dừng lại. Lần này không phải vì đói, mà vì có một giọt Hỗn độn thủy mới rơi vào ống tre.

Diệp Thù đã đổ sẵn một lu nước đầy, giờ hắn chỉ cần nhỏ giọt Hỗn độn thủy vào lu là được. Trong nháy mắt, màu nước trong lu từ trong suốt chuyển thành màu xám nhạt, tưởng như màu sắc không còn giống như trước, nhưng nếu nhìn nghiêng có thể nhận thấy trong nước có một luồng ánh sáng lung linh mờ nhạt đang dâng trào, cực kỳ diễm lệ.

Suy nghĩ một lúc, Diệp Thù bèn xách một thùng nước ra ngoài tưới ruộng. Có lẽ vì hắn đã bắt đầu dẫn khí nhập thể, dù chưa làm được gì, song linh khí hấp thụ vào cơ thể khiến thể chất của hắn trở nên mạnh mẽ hơn, nên thời gian hắn làm việc cũng nhanh hơn ban ngày rất nhiều. Sau khi tưới hết nước trong lu, người hắn cũng chỉ thấm một lớp mồ hôi mỏng mà thôi. Sau đó, hắn trở về phòng. Do ban ngày tu luyện mệt mỏi nên vừa nằm xuống hắn đã lập tức rơi vào mộng đẹp.

Sáng hôm sau, khi tia sáng đầu tiên chiếu rọi trời đất, Diệp Thù mở mắt, rời khỏi chăn và tiến về phía mảnh ruộng. Hắn gấp gáp muốn biết giọt Hỗn độn thủy sau khi hòa vào nước trong lu sẽ có tác dụng thế nào.

Dưới ánh sáng mờ ảo, những cây rau yếu ớt giờ đây bỗng trở nên xanh mướt, mỗi phiến lá đều to mập và mọng nước, đồng thời tỏa ra mùi hương ngọt ngào tươi mát, khiến người ta vừa ngửi đã muốn nếm thử. Nghĩ vậy, Diệp Thù thật sự ngắt một phiến lá bỏ vào miệng nhấm nháp. Phiến lá giòn tan, phần nước trong lá cũng có mùi thơm thanh ngọt, rất ngon miệng. Nếu mang loại rau có chất lượng tốt thế này vào thành bán chắc chắn sẽ cháy hàng. Song, hắn không định hành nghề bán rau nên tất nhiên sẽ không làm như thế.

Số lượng rau xanh trên mẫu đất này ước chừng một nghìn cân, một mình hắn không thể ăn hết, nếu để cho chúng thối rữa thì có hơi lãng phí, phải tìm cách giải quyết. Về phần tương lai, hắn có thể chia đất thành nhiều mảnh, vài mảnh dùng để trồng rau, vài mảnh lại trồng một ít thảo dược. Trong tay hắn có Hỗn độn thủy, tất nhiên thảo dược cũng có thể phát triển tốt. Hắn sẽ dùng thảo dược trao đổi với lão lang y để lấy bạc mua gạo, bột mì, dầu, muối và các thứ khác.

Đường đường là thiếu tộc trưởng, kiếp trước chưa bao giờ lao tâm cực trí, mà nay lại phải tính toán chi li. Nếu không phải tâm chí hắn kiên định thì đã sớm không chịu nổi.

Diệp Thù suy nghĩ cẩn thận đến việc duy trì kế sinh nhai sau này rồi nhìn về phía mảnh ruộng. Hôm qua rốt cuộc hắn vẫn sử dụng hơi nhiều Hỗn độn thủy, tuy đám rau không sinh trưởng tận bảy lần như cây đào nhưng cũng đã mọc hai lần. Xem ra việc sử dụng Hỗn độn thủy hàng ngày cần phải được nghiên cứu thêm.