Chương 10: Kế.

Diệp Thù đã nghĩ được một kế. Suy cho cùng thì đây cũng không phải chuyện khó khăn gì, người ở phàm giới thường tập võ, tu nội lực để chế địch. Nếu nơi đây xuất hiện một cuốn bí tịch chứa võ công tuyệt thế thì chắc chắn sẽ mang đến một trận gió tanh mưa máu, người người tranh đoạt. Năm xưa, Diệp Tuấn chèn ép nguyên chủ cũng bởi vì trời sinh kinh mạch cậu ta đã rộng lớn, ngộ tính lại cao, khi tập võ sẽ làm ít công to mà thôi. Nếu Hồng Uyên muốn được gả cho gia tộc họ Diệp, trở thành chính thê của Diệp Tuấn thì cách tốt nhất là giúp ả có được một môn võ công tuyệt thế, có thế thì Diệp Tuấn mới không màng tất cả, toàn tâm toàn ý rước ả về nhà.

Nhưng Hồng Uyên chỉ là một nô tỳ hèn hạ được cha mẹ nguyên chủ cứu mạng, thế thì ả đào bí tịch ở đâu ra? Chuyện này đương nhiên phải nhờ đến Diệp Thù. Tuy hắn không tinh thông võ nghệ cho lắm, song dù là luyện võ hay tu tiên cũng đều bắt nguồn từ dẫn khí vào kinh mạch rồi tụ ở đan điền, qua thời gian tu hành mà tích góp thành khí kình. Tóm lại, công pháp mạnh hay yếu đều được quyết định bởi tốc độ chuyển hóa tinh khí thành nội lực.

Diệp Thù vốn có cảnh giới Kim Đan nên học thức rất uyên bác, hắn có nghiên cứu sâu về kinh mạch trong cơ thể người, muốn sáng tạo ra một môn công pháp tu tiên trác tuyệt đương nhiên phải đi từng bước một, tiêu tốn nhiều năm tháng cũng chưa chắc sẽ thành công, nhưng nếu là phương pháp điều trị khí kình thì hắn chỉ cần suy ngẫm chốc lát đã nghĩ ra được bảy tám cách.

Song, giữa hắn và Diệp Tuấn vẫn còn một phần “tình nghĩa” chưa giải quyết, sao hắn có thể cam tâm dâng tặng công pháp để gã mặc sức tung hoành ở phàm giới? Thế nên hắn cần phải sửa đổi đôi chút, khi tu luyện ở giai đoạn đầu sẽ không gặp trở ngại, nhưng càng tu luyện tâm trạng của gã sẽ càng trở nên nôn nóng bất an, tới khi võ nghệ gần đạt đến đỉnh cao thì không những không thể tiến thêm mà còn ngày một thụt lùi, cuối cùng từ cao thủ hạng nhất rơi xuống hạng ba, hạng năm, đến không còn thứ hạng. Mà kẻ dâng bí tịch – Hồng Uyên – chính là nguồn cơn của tất cả, Diệp Tuấn tất sẽ không bỏ qua cho ả. Với tính tình của gã e rằng sẽ không để cho Hồng Uyên được chết dễ dàng.

Một kẻ tàn phế suốt đời, một kẻ nhấm nuốt mùi vị đau khổ một cách chậm rãi, kết cục như thế không còn gì tốt hơn.

Nghĩ là làm, Diệp Thù bắt đầu viết ra giấy một số loại công pháp, sau đó cân nhắc sửa đổi đôi chút, rốt cuộc hắn cũng hoàn chỉnh một quyển “Thái Uyên Thần Công”. Công pháp gồm năm tầng, bốn tầng đầu có uy lực cực lớn, nhưng tu luyện lên cao thì tâm hỏa sẽ phát tác, đến tầng cuối cùng thì chính thức tẩu hỏa nhập ma, hóa thành một tên tàn phế.

Diệp Tuấn muốn cho nguyên chủ chịu khổ cực đến tận lúc chết, Diệp Thù cũng muốn gã tự mình nếm trải cảm giác ấy. Nhưng để Hồng Uyên phát hiện “thần công” mà không khiến ả nghi ngờ thì cần phải suy nghĩ cặn kẽ thêm. Nơi đây núi non trùng điệp, vào một ngày nào đó Hồng Uyên vô ý lạc đường khi đến đây tìm hắn, lại vô tình rơi xuống một sơn động và trông thấy thần công khắc trên vách đá. Cách này có thể thực hiện được! Hắn tự nhủ. Nhưng việc thần công xuất thế và hắn không thể có liên quan đến nhau.

Tính toán xong xuôi, Diệp Thù đi kiểm tra các điểm đặt mê trận trong núi, hắn trông thấy không ít dấu chân dã thú, dường như có vài con vì hoảng loạn mà vô tình xê dịch vị trí các viên đá dẫn tới mê trận mất đi tác dụng. Xem ra bày trận bằng đá quả thật rất sơ sài. Ngay sau đó, hắn bèn sửa lại mê trận và chuyển sang bày bố ở gần đường lên núi. Hiện tại, thực lực của hắn có hạn nên không thể đi quá xa, chọn tới chọn lui, cuối cùng hắn tìm được một sơn động ở gần đỉnh núi. Sơn động không quá sâu, bên trong có một hồ nước nhỏ, phía sau hồ nước là một vách đá dựng đứng.

Diệp Thù rất ngạc nhiên. Nơi này đã từng có người ẩn cư. Bên cạnh hồ nước còn có một căn nhà cỏ đơn sơ, khung cảnh trông vô cùng yên tĩnh. Nhưng dường như người nọ không phải là người luyện võ mà càng giống một ẩn sĩ hơn. Đây đúng là một phát hiện tốt, hắn chỉ cần khắc thần công lên vách đá, lại dùng gió cát tạo ra dấu vết năm tháng là được. Có căn nhà cỏ và dấu vết xưa cũ của ẩn sĩ, dù có người tới kiểm tra cũng sẽ không nảy sinh nghi ngờ. Tu vi của hắn có hạn, hiện chưa thể khắc thần công lên vách đá, cần phải đợi đến thời điểm trồng xuống đạo cơ, hắn mới có thể dùng pháp lực mài khắc.

Diệp Thù bày một trận pháp đơn giản để che giấu sơn động sau đó trở về nhà tranh.

Diệp Tuấn vẫn chưa cưới vợ, còn Hồng Uyên thì cam tâm chờ đợi gã.

Không vội, không vội!

Mặt trời lặn rồi lại mọc, chớp mắt ba tháng đã qua. Vào một ngày nọ, Diệp Thù hấp thu linh khí thiên địa rồi truyền vào sợi khí Tiên Thiên có hình dạng như sương mù, hắn dùng linh khí dồn nén không ngừng nghỉ, cuối cùng cũng hóa thành một hạt mầm màu vàng kim ngụ tại đan điền, gieo trồng đạo cơ thành công. Sau khi có được hạt mầm, ba loại linh khí mà hắn hấp thu đều tiến vào trong đó, bên ngoài hạt mầm sinh ra một lớp sương ngày một dày hơn theo thời gian.

Quá trình tu hành gian nan như thế nhưng Diệp Thù lại chưa từng nản lòng. Còn nhớ kiếp trước hắn trúng kỳ độc, dầu có linh căn cực tốt nhưng mỗi lần tu luyện đều như chịu khổ hình, tốc độ hấp thu linh khí trời đất càng nhanh thì lại càng thêm đau đớn. Năm đó hắn chỉ tốn một canh giờ để trồng đạo cơ, mà khoảng thời gian ngắn ngủi đó như bị kéo dài vô hạn bởi nỗi đau phanh thây xẻ thịt, thế nên hắn chỉ nhớ rõ sự gian khổ khi đó, trong lòng khó mà yên ổn. Khác hẳn với lúc này, từng bước một tiến tới Luyện khí, lòng hắn tràn đầy sự kiên định!

Kiếp này, tốc độ tu luyện của hắn quả thật rất chậm, nhưng thắng ở sự hiểu rõ, hơn nữa trong tay hắn có Hỗn nguyên châu thì không sợ rơi vào bình cảnh, cùng lắm là nếm trải chút khó khăn mà thôi. Hắn từng kết thành Kim đan khi phải trải qua khốn khổ cùng cực, nay tuy linh căn của hắn tầm thường song chỉ cần cố gắng tất sẽ có ngày hái được quả ngọt. Nhờ vào sự tự tin ở bản thân nên ngày sau con đường tu hành của hắn sẽ vô cùng vững chắc.

Trong khoảng thời gian này, Diệp Thù chưa từng đến gặp Yến Trường Lan. Cứ mỗi ba ngày hắn sẽ đưa đồ xuống núi một lần, nếu bắt được thỏ hoang gà rừng thì hai con hắn sẽ chia cho chàng ta một con. Yến Trường Lan cũng không lên núi, nhưng đến khi trời chuyển lạnh chàng sẽ dặn người hầu mang theo chăn bông và áo ấm tặng cho hắn. Diệp Thù âm thầm ghi nhớ ơn nghĩa ấy vào tận đáy lòng.

Ít lâu sau, mảnh đất trồng thảo dược đã trưởng thành, Diệp Thù bèn thu hoạch một ít để đổi bạc với lão lang y, sau lại gửi một miếng Tử diệp chi đến phủ thành chủ để bày tỏ sự cảm kích.

Hai bên tới lui có cảm giác như “quân tử chi giao”, Diệp Thù cảm thấy như thế rất tốt, hắn không có ý định thay đổi.

Một tháng sau, bên trong đan điền của Diệp Thù, đám sương mù mờ ảo bao quanh hạt mầm hoàng kim đã ngưng tụ thành một giọt sương óng ánh, tầm mắt hắn bỗng trở nên thoáng đãng hơn, thể xác và tinh thần như đã được gột rửa. Đây chính là dấu hiệu của việc tu vi của hắn tiến vào tầng Luyện khí đầu tiên.

Diệp Thù thở phào nhẹ nhõm. Tiếp đến, khi tụ khí vào đan điền hắn phải ép linh khí vào giọt linh lộ ấy để hình thành pháp lực. Nhờ vào nỗ lực của mình, hắn đã xây dựng nền móng rất tốt, nếu không có chuyện ngoài ý muốn xảy ra thì sau này, pháp lực tích trữ trong linh lộ có thể đạt đến mười sợi. Nhưng chuyện này vẫn cần thời gian tích lũy lâu dài.

Có tu vi tầng một Luyện khí, Diệp Thù bắt tay vào việc khắc “Thái Uyên Thần Công”. Mỗi ngày hắn sẽ dành vài canh giờ ở trong sơn động. Công việc điêu khắc này không chỉ cần được thực hiện bằng sức lực mà còn đòi hỏi hắn phải luôn dẫn pháp lực vào trong thanh kiếm gỗ trên tay. Ban đầu hắn vốn muốn dùng ngón tay, nhưng thân thể vừa bước qua độ tuổi mười hai không thích hợp làm loại chuyện lao lực này.

Với lượng pháp lực ít ỏi hiện tại, dù Diệp Thù có ép sạch đan điền cũng không đủ để khắc toàn bộ công pháp, cho nên khi hao hết pháp lực hắn sẽ uống một giọt Hỗn độn thủy. Sau đó, hắn phát hiện pháp lực khôi phục càng ngày càng nhanh, tia pháp lực mới khôi phục cũng trở nên thuần khiết, căn cơ tựa như vững chắc hơn trước vài phần. Kể từ đó, hắn càng thêm tận tâm với việc khắc thần công.

Mười ngày sau, bên trong linh lộ đã ngưng tụ được ba sợi pháp lực, nhanh hơn rất nhiều so với dự đoán của Diệp Thù. Rốt cuộc, thần công trên vách đá cũng đã hoàn thành.

Diệp Thù ngẩng đầu nhìn lên, bỗng nhớ ra một loại pháp thuật mang tên thuật Phong thạch. Hắn tiêu tốn một sợi pháp lực đánh một chưởng vào vách đá. Chớp mắt, vô số đá mịn rơi xuống từ chỗ va chạm khiến các chữ khắc bên trên trở nên lốm đốm, như thể chúng bị phong hóa và mục nát trong nhiều năm.

Căn cơ của Diệp Thù đã rất sâu, một sợi pháp lực này đương nhiên cũng vô cùng vững mạnh, một nửa vách đá xảy ra biến hóa nhanh chóng sau khi hắn đánh ra một chưởng, tiếp sau đó, hắn lại dùng thuật Phong thạch biến hóa nửa bên còn lại. Đến lúc này, chuyện tạo ra võ học tuyệt thế xem như đã hoàn thành, hắn chỉ cần tìm cơ hội để Hồng Uyên phát hiện ra nơi này nữa là được. Ngước nhìn thành quả mà mình tạo ra, Diệp Thù hài lòng rời đi.

Trở lại căn nhà tranh, Diệp Thù âm thầm suy tính. Mỗi tuần, Hồng Uyên có một ngày không làm việc, ngoại trừ lần đầu tiên hai người gặp mặt sau khi hắn “khôi phục” thì mấy ngày trước ả có tới đây một lần. Hắn đoán, vì lấy lòng Diệp Tuấn, ả chắc chắn sẽ còn tới để rút ngắn khoảng cách với hắn. Một ngày trước đó, hắn phải bày một cái mê trận dưới chân núi để dẫn ả đến sơn động. Cho dù ả không xuất hiện thì đến lúc đó thu hồi trận pháp cũng chưa muộn.

Đến ngày nghỉ của Hồng Uyên, Diệp Thù lẳng lặng chờ ở nhà, nhưng đêm xuống mà vẫn chưa từng thấy bóng dáng ả ta. Hôm sau, hắn xuống núi xem xét, phát hiện trong trận có dấu vết của con người. Tròng mắt hắn bỗng nhá lên một tia sáng lạnh lẽo. Quả nhiên là ả!

Theo như tính cách của Hồng Uyên thì ả sẽ không dễ dàng tiết lộ thần công cho Diệp Tuấn, thế nên hắn không cần phải đến sơn động một cách tùy tiện. Không nằm ngoài suy đoán, vào một ngày nọ, Hồng Uyên bỗng vào núi gặp Diệp Thù. Hai người ngồi trước căn nhà tranh, nét mặt ả có phần lưỡng lự, muốn nói lại thôi.