- Chị Hồng Uyên tới rất đúng lúc, em vừa bắt được mấy con chim rừng, có một con tiếng kêu thánh thót, vô cùng vui tai, em vừa định xuống núi tặng cho chị nuôi chơi đây.
Hồng Uyên thấy Diệp Thù quan tâm mình như thế bèn cười nói:
- Cảm ơn cậu. - Nói đoạn, ả nhìn về phía Diệp Thù, biểu cảm rối rắm. Diệp Thù lập tức cổ vũ nói:
- Nếu chị Hồng Uyên cần em giúp đỡ chuyện chi thì cứ nói thẳng đừng ngại.
- Không phải chị có chuyện muốn nhờ, mà là…
- Sao thế chị?
Hồng Uyên do dự một lúc, giọng nói lắp bắp:
- Nếu như… nếu như một người vô cùng thích một người khác nhưng lại không được đáp lại, mà đúng lúc trong tay người đó lại có thứ mà người mình thích rất cần… Cậu Thù, cậu cảm thấy người nọ nên làm thế nào cho phải?
Trong đầu Diệp Thù vang lên hai tiếng: Quả nhiên! Tuy hắn biết Hồng Uyên là một người ích kỷ, khi có được “thần công” sẽ không báo cho Diệp Tuấn ngay, nhưng nếu ả thật lòng yêu Diệp Tuấn thì tất đã giao bảo vật ra, khi đó nói không chừng hắn còn phải sửa lại kế hoạch. Nay, ả ta thật sự muốn giấu nhẹm bảo vật thì không cần hắn phải châm ngòi ly gián nữa. Nghĩ đến lòng dạ của người phụ nữ trước mặt, lòng hắn chẳng còn sót lại chút thương tiếc nào.
- Nếu là em, em sẽ dùng thứ đó làm sính lễ để rước người trong lòng về nhà. Tuy hành động này không mấy quân tử, nhưng trái tim cũng là thịt, em tin rằng mình có thể khiến nàng mềm lòng theo thời gian. Hơn nữa, người mà em yêu thì vốn nên do em chăm sóc, sao có thể cam tâm chứng kiến nàng ở bên cạnh một người đàn ông khác được chứ?
Những lời này như nói lên tiếng lòng của Hồng Uyên. Đúng thế! Trên đời này làm gì có ai yêu cậu Tuấn nhiều hơn mình? So với đám tiểu thư thế gia kia thì mình càng có ích hơn. Trong tay mình có bảo vật, cũng xem như xứng đôi với chàng. Ả nghĩ thầm. Nhất định là ông trời nghe được nguyện vọng của mình, bằng không sao mình lại trùng hợp tìm được thần công? Chỉ cần mình hành sự cẩn thận, không để người khác phát hiện ra manh mối là mọi sự sẽ suôn sẻ.
Lát sau, Hồng Uyên có vẻ rất vội vàng, nói chuyện với Diệp Thù mà cứ như ngồi trên đống lửa, qua loa lấy lệ. Ả khó khăn lắm mới ngồi được một lúc, tự cho là đã che giấu được tâm tư rồi gấp gáp nói lời từ biệt. Hắn cũng không vạch trần, để cho ả rời đi.
Những ngày sau đó, Diệp Thù tiếp tục tu hành. Hắn cũng tranh thủ xuống núi vài lần và dò xét được nhiều tin tức hữu ích. Lại qua ba ngày, hắn mang theo một ít thảo dược xuống núi.
Vào thành, hắn tới chỗ của lão lang y như thường lệ để đổi thảo dược lấy bạc, sau đó tìm đến một quán trà. Hắn muốn nghe ngóng xem gần đây trong thành có chuyện lạ gì hay không, tất nhiên, lầu một nhiều người là nơi thích hợp nhất. Hắn chọn một góc ngồi xuống và gọi một bình trà nóng, hai đĩa điểm tâm.
Cách ăn mặc của Diệp Thù quê mùa, làn da đen nhẻm như người nơi sơn dã nhưng gã bồi bàn lại tiếp đãi ân cần. Có lẽ do thành chủ là một người công bình nên trong thành, ngoại trừ các gia tộc ra thì bầu không khí đều rất tốt.
Diệp Thù vừa nhâm nhi tách trà vừa lắng nghe tiếng trò chuyện của người chung quanh. Thính giác của hắn khá tốt, mỗi lần nghe được từ ngữ quan trọng hắn sẽ tự động lược bỏ những âm thanh tạp nham để tập trung vào cuộc nói chuyện mình muốn nghe.
- Nghe nói dạo gần đây gã Diệp Tuấn nhà họ Diệp nổi bật lắm, mới qua tuổi cập quan (1) đã tự mình bắt được mười lăm tên sơn tặc đang lẩn trốn ở huyện bên cạnh, gã vừa đến phủ thành chủ đổi thủ cấp của bọn chúng lấy tiền thưởng đấy.
- Cái lũ sơn tặc đó cực kỳ hung ác, thế nên chúng mới trốn lâu được như vậy. Mi biết không? Mỗi khi tin tức của chúng lộ ra, nha sai với hiệp khách đuổi theo đều bị chúng giết chết một cách tàn bạo, dần dà chẳng còn ai dám đi bắt người nữa. Nhưng không ngờ gã Diệp Tuấn này vậy mà có bản lĩnh đó, thật sự là…
- Theo ta thấy chưa chắc gã có tài cáng, sợ là có cao thủ của gia tộc ra tay, còn gã chỉ đứng bên cạnh nhìn, ngồi không cũng hưởng tiếng thơm?
- Ha ha! Chưa chắc nha! Ta đã đi dọ rồi, tin tức lần này có độ chính xác cao. Tuy cao thủ của gia tộc gã có đi theo nhưng Diệp Tuấn mới là người ra tay!
- Quả thật võ công của gã không tồi, nhưng lũ sơn tặc đâu phải hạng tôm tép, sao một mình gã có thể xử lý được?
- Có người tận mắt nhìn thấy mà. Thực lực của gã đột nhiên tịnh tiến cho nên mới làm được như thế.
Mọi người bắt đầu thảo luận về võ công của Diệp Tuấn. Có người cho rằng gia tộc gã dùng cái giá đắt để đổi lấy một môn thần công cho gã, có người lại nói gã gặp được kỳ ngộ linh tinh. Cuối cùng có một người lên tiếng khẳng định.
- Các người đoán sai hết rồi! Chẳng phải kỳ ngộ khỉ gió chi đâu, do một ả nô tì mang thần công tổ tiên truyền lại giao cho gã tu luyện đấy.
Nghe được lời này, nhiều người cười phá lên, họ nói Diệp Tuấn thật có diễm phúc, không biết gã có ăn nằm với cô ả nô tì kia không, lập tức có người phụ họa rằng Diệp Tuấn không thể nào phụ tấm chân tình của mỹ nhân được.
Nói đến mỹ nhân, đề tài liền chuyển sang tình yêu nam nữ, bàn về sắc đẹp của giai nhân, chuyện giường chiếu… toàn là những lời nói thô tục. Diệp Thù không quan tâm nữa, sau khi dùng hết điểm tâm, hắn đặt một thỏi bạc lên bàn rồi rời đi.
Xem ra Hồng Uyên cũng biết chút thủ đoạn, chuyện này mà lan truyền ra ngoài khiến càng nhiều người biết đến thì gia tộc họ Diệp sẽ càng không thể qua cầu rút ván.
…
Gia tộc họ Diệp, bên trong một căn phòng sa hoa truyền đến tiếng nước rơi rí rách, tiếng phụ nữ thủ thỉ, lời dịu dàng như mật ngọt, xen lẫn là âm thanh da thịt ma sát, rồi một giọng nam gầm lên thỏa mãn, màn giường lay động không ngừng như thể chúng sẽ bị xé toạc bởi hai kẻ đang rơi vào cơn mụ mị vì tình.
Đột nhiên, ngoài cửa có người kêu lớn:
- Thưa cậu Tuấn, ông gọi cậu đến thư phòng ngay.
- Biết rồi. - Chất giọng khàn khàn nhưng vẫn có thể nhận ra người nói là một thanh niên. Ả tì nữ chưa đi xa vô tình nghe thấy tiếng hôn môi truyền đến rõ ràng, ả đỏ mặt, vội kéo dài bước chân.
Ít lâu sau, một thanh niên tướng mạo anh tuấn bước ra, y phục rối loạn, tròng mắt vẫn còn lưu lại sự hưng phấn sau trận mây mưa vừa rồi. Nơi cánh cửa khép hờ thấp thoáng bóng một thiếu nữ đang vòng dây yếm qua cổ, làn da trắng đỏ, diện mạo diễm lệ toát lên vẻ khêu gợi từ trong xương cốt. Thanh niên quay đầu lưu luyến nhìn người tình, sau đó mới quay lưng, dọc theo hành lang đi thẳng tới nhà chính.
Trong thư phòng đã có người chờ sẵn từ lâu. Một người đàn ông trung niên, tướng mạo uy nghiêm đang ngồi ở chủ vị, kế bên là một phụ nhân tuổi khoảng ba lăm, từ cách ăn mặc đến lối trang điểm đều toát lên sự quý phái, sang trọng. Hai người nhìn thanh niên vừa đến với ánh mắt chiều chuộng, vị phụ nhân nọ đứng dậy, tiến đến cầm tay thanh niên:
- Thiệt thòi cho con trai của mẹ rồi!
Người đàn ông trung niên trầm giọng hỏi:
- Ả tiện tì kia đã chịu nói chưa?
- Ả còn muốn cậy vào đó để được làm chính thê của con, làm sao mà chịu nói cơ chứ? - Thanh niên lạnh mặt nói.
Phụ nhân dựng đôi mày liễu, quát:
- Nếu như ả không nắm giữ thần công trong tay thì đừng nói chính thê, làm thiếp cho con trai ta ả cũng không xứng!
Sắc mặt người đàn ông rất kém. - Lá gan của con tiện tì đó cũng lớn lắm. - Ông ta lại nhìn về phía thanh niên, hỏi. - Tuấn, con đã tu luyện thần công rồi, cảm thấy thế nào?
- Thần công quả nhiên danh xứng với thực, con vừa tu luyện xong tầng thứ nhất thì nội lực đã tăng lên gấp đôi so với trước kia, hơn nữa còn có xu hướng tăng lên không ngừng. Nhưng tầng thứ nhất dễ luyện, hiện con đã hoàn toàn tiếp thu, nếu muốn tiến thêm một bước nữa thì cần phải học tầng thứ hai.
Phụ nhân nghiến răng nói:
- Thứ tốt như thế lại bị con tiện tì chiếm giữ! Ả còn dám nói đó là thần công do tổ tiên truyền lại, nếu thật sự là tổ truyền thì ả có thể giữ đến tận bây giờ hay sao?
Hai người còn lại cũng đồng tình với lời của phụ nhân. Một nô tì thấp kém bần tiện không thể nào có khả năng sở hữu thần công. Không biết ả đạt được kỳ ngộ bằng cách nào rồi lại dùng nó làm thủ đoạn áp chế bọn họ.
Ba người này chính là dòng chính của gia tộc họ Diệp, gia chủ Diệp Chấn, vợ của ông ta Đường thị và con trai trưởng Diệp Tuấn.
Diệp Chấn hỏi:
- Ả đã trao thân cho con mà vẫn không chịu nói ra à?
- Mưu kế của ả ta rất sâu, trước đó ả nói rằng mình có một cuốn thần công tổ truyền muốn dâng cho con, ả nói muốn làm một chút chuyện để đổi lấy một cái liếc mắt của con thôi cũng được. Ngờ đâu thần công kỳ diệu thật nhưng chỉ có đúng tầng thứ nhất. Con vốn nghĩ nếu đoạt được thân thể của ả thì có thể khiến ả nghe lời. Tuy sau đó ả tùy ý con chơi đùa, nhưng một chữ của tầng thứ hai ả cũng không chịu hé răng. Con tiện tì đó đúng là không biết điều mà!
Đường thị giận dữ nói:
- Giam ả ta lại, dùng nhục hình tra tấn, ta không tin ả không chịu nói.
Diệp Chấn khoác tay nói:
- Không được! Ả không biết võ công, nếu chịu không nổi tra tấn mà mất mạng thì những tầng sau của thần công biết kiếm ở nơi nào? Chúng ta không thể mạo hiểm.
Nghe vậy, Diệp Tuấn vẫn không cam tâm:
- Chẳng lẽ cha mẹ muốn con cưới thứ hạ tiện kia làm vợ thật ư?
Diệp Chấn vỗ vai Diệp Tuấn, nói:
- Cha biết chuyện này thiệt thòi cho con, nhưng chờ cho con học được toàn bộ thần công sau đó xử lý ả cũng chưa muộn. Đến khi đó thần công đại thành, khắp thiên hạ không có đối thủ, con lại truyền tin ra ngoài rằng thê chết bệnh…
Đường thị không nhịn được cắt ngang:
- Nếu ả mang thai thì sao? Con trai ta bị bắt cưới một ả nô tì làm vợ há chẳng phải mất hết mặt mũi?
- Chuyện ấy không đáng để lo ngại, chỉ cần thêm thắt chút gia vị thì có thể biến nó thành một đoạn giai thoại đấy. - Nói đến đây, giọng của Diệp Chấn ẩn chứa sự tàn khốc. - Nếu sau này ả không mang thai thì cho ả chết bệnh, nếu ả mang thai, sinh ra đứa bé có tư chất tốt thì bỏ mẹ lấy con, còn tư chất không tốt… Tiện tì sao xứng sinh ra con trưởng? Tất nhiên phải cho thứ tạp chủng đó đi theo mẹ ruột của nó.
Đường thị nghe được lời này tâm trạng lập tức trở nên sảng khoái hơn nhiều, bà nói:
- Con trai ta thân là nam nhi, dù đến lúc đó lớn hơn mấy tuổi lại cưới thêm một chính thê môn đăng hộ đối nữa cũng chưa muộn.
Diệp Tuấn đã không còn nóng nảy như lúc đầu, gã trầm ngâm một lát rồi nói:
- Con trai đành tạm thời chịu đựng một khoảng thời gian vậy.
…
Mấy ngày sau, Diệp Thù nghe ngóng được một tin tức khác. Diệp Tuấn và ả nô tì xinh đẹp của mình thật lòng yêu nhau, nhưng ngặt nỗi môn không đăng, hộ không đối nên các trưởng lão trong tộc không đồng ý. Song, Diệp Tuấn kiên trì van xin, ả nô tì lại dâng lên thần công tổ truyền, tấm lòng của đôi nam nữ khiến cho các trưởng lão cảm động, bèn chấp nhận hôn nhân của đôi trẻ.
Năm ngày sau chính là ngày tốt, Diệp Tuấn sẽ làm lễ rước mỹ nhân về nhà, từ đây toàn tâm toàn ý với nàng, mãi không thay lòng.
Chú thích:
(1) 20 tuổi Gia quan 加冠: Chỉ con trai 20 tuổi. Thời cổ, con trai đến tuổi 20 phải làm lễ gia quan (đội mũ), biểu thị đã thành niên.