Tuy thời gian năm ngày có phần gấp gáp nhưng nhà họ Diệp người đông thế mạnh, công cuộc chuẩn bị hôn lễ không những không chậm trễ mà càng có vẻ rộn ràng, náo nhiệt. Gia chủ phái các quản gia ra ngoài thường xuyên để mua sắm những thứ dùng cho hôn lễ, lụa là gấm vóc điểm trang lên toàn bộ kiến trúc một màu đỏ thẫm, khiến bầu không khí trở nên vui mừng, phấn khởi.
Trước kia họ Diệp muốn tạo tên tuổi nên đã tuyên dương chuyện của Diệp Tuấn thành một giai thoại, dân chúng toàn thành ai ai cũng nghị luận sôi nổi, khen ngợi không dứt lời. Nhưng rốt cuộc vẫn có rất nhiều người tỉnh táo thầm cười nhạo trong lòng, nhất là hai đại gia tộc còn lại. Cái gì mà giai với chả thoại, toàn là trò lừa gạt thế nhân, chẳng biết phía sau còn ẩn giấu bao nhiêu quỷ kế và những chuyện xấu xa. Song, lời ấy bọn họ chỉ dám nghĩ trong đầu chứ không nói ra, vì một khi nói ra sẽ kéo theo vô vàn rắc rối trong quá khứ giữa các gia tộc bị phơi bày, trở mặt thành thù đã là kết quả nhẹ nhất.
Nói đến Hồng Uyên, ả đang tình chàng ý thiếp bên cạnh Diệp Tuấn, nôn nóng chờ đợi ngày lên xe hoa. Trong lòng ả rất rõ ràng, bởi vì sở hữu thần công cho nên cậu Tuấn mới bằng lòng cưới ả, song ả cũng nhất mực tin tưởng rằng sau khi thành hôn và sinh ra giọt máu thuộc về hai người thì tất sẽ có sự thay đổi. Ả và cậu Tuấn sẽ chung sống đến đầu bạc răng long, vợ của cậu Tuấn cũng sẽ chỉ có một mình ả.
Trong thời khắc vui vẻ nhất đời, Hồng Uyên không hề nghĩ đến việc gửi cho “cậu Thù” một tấm thiệp mừng. Đối với Diệp Thù, nhà họ Diệp là nơi cất chứa đau thương, cậu ấy vẫn đừng nên tới đây thì hơn.
Người bị Hồng Uyên vứt sau đầu – Diệp Thù – lúc này đang xuống núi. Hôm nay là ngày giao thức ăn, sáng sớm tinh mơ hắn đã đứng chờ ở tàng cây quen thuộc dưới chân núi. Độ một khắc sau, gã giúp việc của Yến Trường Lan xuất hiện. Gã biết Diệp Thù và thiếu thành chủ là chỗ bạn bè nên vội cúi người hành lễ.
Diệp Thù lên tiếng trước:
- Tôi có một số chuyện muốn nói với thiếu thành chủ, không biết…
Gã giúp việc cười đáp ngay:
- Thiếu thành chủ có dặn rồi, nếu cậu Thù muốn gặp ngài thì biểu tôi dẫn cậu về phủ.
- Làm phiền cậu rồi.
- Không dám không dám.
Tiếp đó, Diệp Thù theo sau gã giúp việc, một đường đến thẳng cửa sau của phủ thành chủ, tiến vào một khoảng sân rộng rãi mà không gặp bất cứ trở ngại nào. Gã giúp việc nói đây là nơi ở của thiếu thành chủ. Hắn chậm rãi quan sát. Tuy Yến Trường Lan là thiếu thành chủ nhưng chỗ ở lại không hề có cảm giác xa xỉ, giữa sân có một cái giàn để binh khí: đao, thương, kiếm, kích, côn, bổng, sóc… mười tám ban vũ khí. Có lẽ đây là sân luyện võ của chàng ta. Hắn kết luận.
Yến Trường Lan hiện đang cầm một thanh trường kiếm luyện võ trong sân. Chàng xuất kiếm như gió, thân thể uyển chuyển như rồng cuộn, lưỡi kiếm điểm lên không trung hàng trăm vệt sáng, kiếm chiêu biến hóa khôn lường như họa ra muôn vàn đóa hoa lạnh lẽo, rực rỡ chói mắt.
Trông thấy cảnh ấy, Diệp Thù gật nhẹ đến mức không ai nhận ra. Bộ kiếm pháp này ở phàm giới cũng được xem như hiếm có, song hắn lại nhìn ra không ít sơ hở. Kinh nghiệm của Yến Trường Lan không đủ nên không thể cải biến kiếm pháp, nhưng đáng khen ở chỗ trong lúc thi triển kiếm pháp chàng ta đã dùng thân pháp để che lấp sơ hở trong vô thức, khiến bảy tám chỗ sơ hở chỉ còn khoảng hai ba chỗ, mà những chỗ sơ hở rõ ràng ấy chàng ta cũng có chuẩn bị hậu chiêu để ứng phó. Hắn không khỏi cảm thán, xét đến tư chất luyện võ, dù là Diệp Tuấn hay nguyên chủ Diệp Thù gộp lại cũng vẫn còn cách vị thiếu thành chủ này cả vạn dặm.
Dựa theo tiêu chuẩn của phàm nhân, thành chủ Yến Bắc hiện là cao thủ nhất lưu trong chốn võ lâm, Yến Trường Lan đã tiếp cận nhất lưu, Diệp Tuấn cùng lắm chỉ là tam lưu gần đến nhị lưu, sau khi luyện thần công thì gã có thể nhảy lên nhị lưu, nhất lưu.
Diệp Thù trầm ngâm. Nếu Yến Trường Lan là Thiêng Lang thì chàng phải có linh căn, trên phương diện tu hành cũng có thiên phú nhất định. Nhưng kiếp trước linh căn của Thiên Lang rất quái dị, tựa như đã bị thay đổi giữa chừng thành huyết linh căn. Thế nên hắn không thể biết được linh căn hiện tại của chàng là gì. Hắn lắc đầu, buộc mình không nghĩ thêm nữa. Cho dù có phải là Thiêng Lang hay không, người đứng trước mặt hắn vẫn là một bằng hữu đáng để kết giao.
Yến Trường Lan múa xong một bộ kiếm pháp mới phát hiện ra Diệp Thù, chàng vội tra kiếm vào vỏ, đi đến trước mặt đối phương.
- Diệp huynh, sao hôm nay lại rảnh rỗi tới đây thế?
Diệp Thù đáp: - Không dám giấu Yến huynh, lần này tôi đến vì có chuyện muốn nhờ.
Yến Trường Lan mỉm cười. - Nếu giúp gì được cho huynh thì ta tất không chối từ.
- Cũng không phải chuyện quan trọng gì… chẳng biết trong tay huynh có thiệp mời thành hôn của Diệp Tuấn?
- Thiệp mời thành hôn? - Thoạt tiên, Yến Trường Lan ngẩn ra, sau đó nhớ tới xuất thân của bằng hữu, chàng âm thầm thở dài. - Đúng là nhà họ Diệp có gửi thiệp mời tới đây, nhưng cha ta vẫn đang bế quan không tiện tham dự nên ta sẽ đi thay. Nếu huynh muốn tham dự hôn lễ thì lúc đó đi cùng với ta là được.
Diệp Thù biết Yến Trường Lan hiểu lầm dụng ý của mình nhưng không định giải thích, hắn chỉ gật đầu nói: - Cảm ơn huynh.
Do ngày thành hôn diễn ra vào hai ngày sau, Yến Trường Lan bèn mời Diệp Thù trụ lại phủ thành chủ. Hắn có nhiều bí mật, cố nhiên không thể đồng ý nên tìm lý do từ chối. Yến Trường Lan có hơi thất vọng nhưng không miễn cưỡng đối phương, chàng chỉ tặng cho hắn một bộ y phục, sau đó đích thân tiễn bạn ra cổng.
Diệp Thù nhận đồ, vừa nhìn đã biết ngay thứ này do chàng ta cố tình đặt may dựa theo kích cỡ của mình, xem ra hai ngày sau hắn có y phục tham dự hôn lễ rồi.
Trở về núi, Diệp Thù vừa bày trận vừa tu luyện như trước. Tuy hắn để ý đến hôn lễ của Diệp Tuấn và Hồng Uyên nhưng xét đến cùng việc nâng cao tu vi của bản thân càng quan trọng hơn. Hiện tại, tu vi tầng một Luyện Khí của hắn vẫn còn thiếu một ít pháp lực, cần phải nỗ lực nhiều hơn.
Thấm thoát đã trôi qua hai ngày, Diệp Thù tùy tiện sửa sang vẻ ngoài, mặc bộ y phục Yến Trường Lan tặng xuống núi. Vừa đến trước cổng thành, hắn đã thấy một cổ xe ngựa đậu sẵn. Từ trong buồng xe, một thiếu niên thân thể cứng cáp, dung mạo anh tuấn bước xuống, chàng ta vận cẩm y trắng như tuyết, thần thái sáng sủa, tiến tới chỗ Diệp Thù.
- Diệp huynh.
- Yến Huynh.
- Huynh tới rất đúng lúc, mau lên xe cùng ta đi.
- Phiền huynh đích thân tới đón, ta nên tới phủ thành chủ chờ huynh trước mới đúng.
Yến Trường Lan chẳng thèm để ý: - Ta chuẩn bị xong từ sớm nên tới sớm, mời huynh lên xe.
Nghe vậy, Diệp Thù lên xe, không nhiều lời thêm nữa. Thùng xe không lớn lắm, song cả hai đều là thiếu niên nên không chiếm nhiều diện tích. Xe ngựa lăn bánh bon bon, không bao lâu đã tới trước cổng dinh thự nhà họ Diệp.
Trước cánh cổng lớn sơn son, hơn mười người nhà họ Diệp đang đứng đón khách. Tân lang vận hỉ phục đỏ tươi, diện mạo vốn anh tuấn nay càng có vẻ bất phàm hơn nữa. Thấy Yến Trường Lan xuống xe, gã vội tiến lên nghênh đón.
- Thiếu thành chủ đến rồi, không thể đón tiếp từ xa thật là thất lễ quá.
Yến Trường Lan gật nhẹ, nói một tiếng “chúc mừng”, sau đó chàng xoay người nói với người trong xe. - Huynh hãy vào trong cùng ta đi.
Để tránh làm Diệp Thù xấu hổ, chàng cố ý không gọi tên đối phương. Lập tức, một thiếu niên vén màn bước xuống, người nọ hơi cúi mặt, y phục không bắt mắt nhưng điệu bộ nghiêm trang. Yến Trường Lan không có ý định giới thiệu thân phận người sau lưng, chào hỏi xong thì chàng dẫn đầu vào trong.
Diệp Thù thành thật theo sau, lòng thầm nghĩ tuy lúc nào Diệp Tuấn cũng bày kế chèn ép nhưng gã lại chưa từng để ý đến nguyên chủ, bằng không lúc hai người giáp mặt gã đã nhận ra hắn ngay.
Yến Trường Lan được sắp xếp ngồi ở bàn đầu tiên, vì bàn này đại diện cho phủ thành chủ nên không có người khác. Hai người ngồi cạnh nhau, thỉnh thoảng chàng ta lại nhỏ giọng trò chuyện để hắn phân tâm, tránh việc thấy cảnh thương tình. Chàng ta nào biết, đối với nhà họ Diệp, Diệp Thù chỉ có cảm giác lạnh lùng, thấy cảnh vui cũng chẳng bi ai. Song, hắn biết chàng ta có thiện ý nên cũng hưởng ứng theo vài câu. Yến Trường Lan nhận ra tâm trạng hắn không khác thường thì hơi yên tâm, bèn kêu nô tỳ mang trà bánh tới, ra hiệu cho hắn ăn lót dạ trước. Diệp Thù không từ chối, cầm một miếng bánh cho vào miệng.
Chốc lát bàn bên cạnh có mấy người qua đây khách sáo đôi câu với Yến Trường Lan, tuy chàng vẫn còn trẻ tuổi nhưng rất thạo cách đối đãi với người ngoài. Có kẻ thuận miệng hỏi người bên cạnh chàng là ai, chàng chỉ tùy tiện đáp là bằng hữu, không chịu nói nhiều hơn, ấy vậy mà Diệp Thù vẫn không tránh khỏi vài chén rượu kính.
Giờ lành đã điểm, khách khứa đông đủ, những người đi giao tế lần lượt trở về vị trí. Song thân của tân lang là Diệp Chấn và Đường thị ngồi ở cao đường, người xướng lễ đứng vào chỗ của mình. Trong một loạt tiếng chúc mừng hân hoan, Diệp Tuấn nắm một đầu dây tơ hồng kéo tân nương lại gần.
Đôi uyên ương lần lượt bái lạy.
Diệp Thù bình thản thu cảnh tượng ấy vào mắt. Hắn nhận ra ở chỗ sâu bên trong thân thể mình có một hạt bụi vừa biến mất, hồn phách và thân xác hắn lập tức trở nên hòa hợp một cách sâu sắc, mà giọt linh lộ bên trong hạt mầm hoàng kim cũng đột nhiên tăng thêm hai sợi pháp lực. Hắn rất rõ ràng, tuy linh hồn nguyên chủ đã không còn, nhưng vì hắn tận mắt trông thấy Hồng Uyên và Hồng Tuấn thành thân nên chấp niệm cuối cùng đã được hoàn thành, từ nay về sau thân thể này đã hoàn toàn thuộc quyền sở hữu của hắn. Đây cũng là nguyên nhân hắn nhờ Yến Trường Lan đưa mình đến dự hôn lễ.
Đại lễ hoàn tất, tân nương được đưa vào chờ động phòng. Khách khứa bắt đầu nâng ly, không khí cực kỳ náo nhiệt.
Trên bàn bày đầy thức ăn và rượu ngon, Yến Trường Lan và Diệp Thù thỉnh thoảng mới động đũa, không đi lại lăn xăn giống như người khác. Ít lâu sau, Yến Trường Lan đứng dậy cáo từ. Diệp Tuấn đang bị một nhóm khách khứa quay quanh, không thể thoát ra nên để một tên thuộc dòng chính đưa hai người ra cổng.
Trên xe ngựa, Yến Trường Lan mở lời mời khách một lần nữa.
- Sắc trời đã tối, huynh hãy về phủ cùng ta nghỉ tạm một đêm?
Diệp Thù vén màn cửa sổ nhìn ra, vẫn chưa lên tiếng chối từ.