Chương 13: Ở Chung.

Trở về phủ thành chủ, Yến Trường Lan sắp xếp cho Diệp Thù ở tại căn phòng sát vách phòng mình, sau đó chàng phải đi gặp cha để bẩm báo chuyện tham dự hôn lễ hôm nay nên bảo hắn chờ mình một lát.

Diệp Thù tiễn chàng rồi đóng cửa lại. Hắn tùy tiện quan sát, căn phòng này được bố trí rất thanh nhã, trước cửa sổ đặt một cái án, trên án là kệ sách chứa vài quyển sách giải trí và một chậu hoa lan trắng tinh. Chỉnh thể căn phòng thoạt trông không tầm thường chút nào. Song hắn vốn có kiến thức uyên bác, sự vật bên ngoài không cách nào ảnh hưởng đến tâm tình nên hắn chỉ đảo mắt một vòng rồi ngồi khoanh chân trên giường, hấp thu linh khí trời đất, tích lũy pháp lực.

Chừng nửa canh giờ sau, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Diệp Thù lập tức mở mắt, biết rõ người tới là ai. Quả nhiên khi mở cửa ra hắn liền bắt gặp khuôn mặt tươi cười của Yến Trường Lan.

- Trong phủ của ta có một cái ao dẫn nước từ suối nước nóng, Diệp huynh sống trong núi đã lâu, không tránh khỏi nhiều lúc mệt mỏi, huynh hãy theo ta đi ngâm mình cho thư giãn. Mới nãy ta thấy huynh không ăn được nhiều, chờ lát nữa ta dặn người mang mấy món điểm tâm và một bầu rượu nhạt để ta và huynh vừa ngâm mình vừa thưởng thức.

Diệp Thù nghe mà lòng nao nao. Suối nước nóng? Trí nhớ của nguyên chủ đối với danh từ này khá mơ hồ, phỏng chừng nước suối đối với thân thể phàm nhân là thứ tốt. Kiếp trước Diệp Thù từng ngâm mình trong linh tuyền, giúp pháp lực tịnh tiến khá nhanh, có lẽ suối nước nóng của phàm nhân và linh tuyền của tu sĩ có cùng công dụng. Nhưng trước kia hắn toàn tắm một mình, nay lại được bằng hữu mời… Bạn bè với nhau, cùng ngâm suối nước nóng thì có sao? Hắn tự an ủi bản thân. Với người khác thì hắn có phần bày xích, song hắn đã không còn là thiếu tộc trưởng nữa, Yến Trường Lan lại là chỗ thân thiết, hắn không muốn đối phương bận lòng.

- Ta cảm ơn huynh trước vậy.

Khi đưa ra lời mời, Yến Trường Lan cũng có hai phần thấp thỏm, nhưng không hiểu sao chàng luôn cảm thấy Diệp Thù rất thuận mắt, thế nên chàng càng bằng lòng bồi đắp mối quan hệ này thêm sâu sắc nên mới mạo muội mở lời. Chàng vui vẻ nghĩ trong lòng. Đối phương đồng ý nghĩa là hắn cũng có cùng suy nghĩ với mình.

- Ta dẫn huynh đến đó.

- Được, mời huynh.

Yến Trường Lan cười tươi, tiến tới kéo tay Diệp Thù. Hắn cúi đầu nhìn thoáng qua, nhưng không né tránh. Từ tấm bé đến lớn, người có thể tiếp xúc thân mật với hắn như thế chỉ có ông nội và Thiên Lang… Hiện giờ chẳng biết…

Chưa kịp nghĩ nhiều, Diệp Thù đã bị Yến Trường Lan kéo xuyên qua dãy hành lang dài, tiến vào phía sau một cái sân nằm tách biệt. Mở cửa viện ra, hơi nước nóng ấm phả vào mặt, chưa vào trong đã muốn đổ mồ hôi.

Yến Trường Lan nói: - Chúng ta đến gian phòng phía trước thay một bộ y phục mỏng, như vậy ngâm mình mới thoải mái nhất.

Diệp Thù gật đầu, đi vào một gian phòng nhỏ, Yến Trường Lan ở gian kế bên, hai người lần lượt trút bỏ y phục, thay bằng một bộ đồ tơ lụa mỏng.

Xong xuôi, Yến Trường Lan lại dắt Diệp Thù đến một cánh cửa gỗ, đẩy ra. Thoáng chốc, khí nóng ập tới, hơi nước đặc quánh như sương mù, theo sau là cảm giác ấm áp thấm vào da thịt, vô cùng dễ chịu.

Diệp Thù trông thấy một ao nước đằng xa, lớn chừng ba đến năm trượng vuông được bao quanh bởi đá xanh. Trong ao có hai cái thang đúc bằng đá, hai người lần lượt bước xuống thang. Nước trong ao cao không quá ngực, khí nóng đi thẳng vào cơ thể, khiến mặt hai người đỏ ửng. Diệp Thù nhận ra trong nước suối có ẩn chứa những sợi linh khí cực mảnh, quả thật có tác dụng cường thân kiện thể, nhưng đối với tu sĩ thì lại vô ích. Nước ấm nhẹ nhàng vờn qua da thịt như có bàn tay xoa bóp, ngâm mình ở đây cũng là một loại hưởng thụ xa xỉ.

Yến Trường Lan phát ra một tiếng rên khẽ ra chiều thoải mái lắm, sau đó chàng đưa tay lắc lắc chiếc chuông đồng bên cạnh. Chốc lát, một gã tùy tùng hình vóc cao lớn bước vào. Gã bưng một cái mâm gỗ rất lớn đựng hai tô mì sợi trắng như tuyết, một đĩa rau xanh đã trụng sơ, một đĩa thịt bò cắt lát, hai chén nước chấm, một bầu rượu và hai chén rượu. Gã cẩn thận đặt mâm xuống nước rồi cúi đầu lui ra.

Mâm gỗ theo dòng trôi đến bên cạnh Yến Trường Lan, chàng cầm lấy bầu rượu đổ đầy chén rồi đưa cho Diệp Thù.

- Huynh có ăn cay không?

Diệp Thù lắc đầu, duỗi tay lấy chén nước chấm không cay đổ một ít vào tô mì, khuấy đều. Hắn cứ ăn xong một đũa mì sẽ uống một ngụm rượu. Yến Trường Lan thấy vậy bèn cười tươi nói:

- Chén nước chấm này là sở trường của chú Ngưu, bò cũng là do chú ấy nuôi, huynh đánh giá thế nào?

Diệp Thù đáp:

- Ngon lắm.

- Thế mới xứng với mớ nguyên liệu thượng hạng mà huynh cung cấp chứ.

Hai người vừa ăn uống vừa trò chuyện đôi câu, bàn luận rất nhiều chủ đề, cả hai đều có cảm giác tâm đầu ý hợp với đối phương. Dùng bữa xong, lại ngâm mình thêm một lát, Yến Trường Lan bỗng lên tiếng:

- Sau này huynh có tính toán gì không?

Diệp Thù nói:

- Hiện tại ngày tháng sống trong núi rất hợp ý ta.

Chần chừ một lát, Yến Trường Lan hỏi:

- Diệp huynh… huynh có ý định tập võ hay không?

Diệp Thù hơi giật mình, lắc đầu nói:

- Không! Tất cả nhân quả đều bắt nguồn từ tập võ, ký ức đó quả thật không hề tốt đẹp, ngược lại, cuộc sống nơi sơn dã tự do tự tại biết nhường nào.

Yến Trường Lan len lén thở dài, không nói thêm nữa. Hai người rất hợp ý nhau, chàng vốn định dạy cho huynh ấy vài món võ nghệ, tuy không thể truyền thụ võ học gia truyền của nhà họ Yến, nhưng chỉ cần huynh ấy chăm chỉ luyện tập thì sẽ có đủ vốn liếng để phòng thân, nhưng nếu huynh ấy đã không có ý này thì chàng cũng không tiện khuyên nhiều. Chàng lại nghĩ. Mình vẫn luôn ở đây, sau này cố gắng để ý đến huynh ấy nhiều hơn cũng được vậy.

Diệp Thù biết rõ Yến Trường Lan có ý tốt, bèn nâng chén kính chàng. Yến Trường Lan cười tươi, nâng ly uống cạn.

Ngâm mình xong, hai người thay đổi y phục, cùng nhau trở về phòng nghỉ ngơi. Khi tới trước phòng cho khách, Yến Trường Lan nói:

- Đêm khuya nếu huynh có việc cần thì cứ kéo dây chuông đồng trong phòng là được.

Diệp Thù gật đầu.

- Yến huynh ngủ ngon.

- Sáng mai gặp lại.

Một đêm không có gì xảy ra, Diệp Thù vẫn đả tọa tu luyện như mọi khi, đến tận hừng đông mới mở mắt. Trước cửa, một nô tỳ đến đưa khăn và chậu nước rửa mặt, hắn đã quen được người khác hầu hạ nên chẳng thấy ngượng ngùng. Sau khi vệ sinh cá nhân và thay y phục, hắn mở cửa bước ra. Yến Trường Lan đang luyện võ trong sân, trên trán thấm một lớp mồ hôi mịn, hiển nhiên chàng đã tập luyện được một thời gian. Hắn âm thầm khen ngợi: chăm chỉ như thế chẳng trách tuổi còn trẻ mà đã có võ nghệ cao cường, đây không chỉ dựa vào tư chất mà có được. Hắn đứng dựa vào thành cửa chờ đối phương luyện xong.

Nơi khóe mắt, Yến Trường Lan trông thấy Diệp Thù, chàng vội thu tay, cười nói:

- Huynh dậy sớm thế?

- Không sớm bằng huynh.

- Đây là thói quen từ nhỏ đến lớn, không đáng nhắc tới.

Đoạn, Yến Trường Lan lên tiếng mời Diệp Thù vào phòng mình.

- Bên ngoài gió lớn, chúng ta vào phòng dùng điểm tâm đi.

- Được.

Hai người một trước một sau vào phòng của Yến Trường Lan. Dù sao cũng mang thân phận thiếu thành chủ, nên tuy rằng các vật bày trí trong phòng khá giản lược nhưng hầu hết chúng đều có giá trị cao. Diện tích phòng rất lớn, được chia thành hai gian trong ngoài, gian trong là phòng ngủ, gian ngoài là thư phòng. Diệp Thù âm thầm đánh giá, đột nhiên tầm mắt dừng lại ở một tầng phía trên kệ sách. Yến Trường Lan nhìn theo tầm mắt hắn, bèn bước qua xem thì thấy nơi đó bày mấy cái bình ngọc, mỗi cái lớn tầm ngón tay cái, gồm có bảy màu. Chàng không nhớ rõ những cái bình này do người nào tặng, tuy chất ngọc tầm thường nhưng thắng ở chỗ hình dáng nhỏ nhắn tinh xảo, thế nên chàng mới đặt chúng trên kệ sách như đồ trang trí. Chẳng lẽ huynh ấy thích? Nghĩ vậy, chàng ta lập tức mang mấy cái bình ngọc xuống rồi đặt vào tay đối phương.

- Mấy cái bình này ta chỉ đặt đó cho vui mắt thôi, nếu huynh thích thì cứ cầm lấy đi.

Diệp Thù hơi chần chừ, nhưng sau đó vẫn nhận lấy.

- Quả thật ta có chỗ cần dùng đến, vậy ta không khách sáo với huynh nữa. Chờ khi trở về núi ta sẽ chọn lựa vài thứ tốt tặng cho huynh.

- Huynh không cần phải vậy…

- Bằng hữu vốn nên có qua có lại, nhưng ta sợ đồ vật trên núi thô sơ, đến khi đó chớ mong huynh ghét bỏ.

Nghe Diệp Thù nói vậy, Yến Trường Lan không khỏi mong chờ.

- Vậy ta đợi lễ vật của huynh.

Một ả nô tỳ mang điểm tâm tiến vào, hai người cùng nhau dùng bữa, sau đó Yến Trường Lan lại dắt Diệp Thù đi dạo quanh một vòng phủ Thành Chủ, đến khi Diệp Thù nói muốn về, chàng mới tiễn người đi.

- Sớm thì vài ngày, muộn thì mười ngày ta sẽ mang quà đến cho huynh.

Yến Trường Lan phơi phới trong lòng, lập tức cười đáp:

- Tốt.

Chờ đến khi trở về căn nhà tranh trên núi, Diệp Thù mới đem đám bình ngọc thu vào bên trong Hỗn Nguyên Châu. Đêm hôm đó, khi Hỗn Độn Thủy rơi xuống từ ống trúc, hắn bèn dời một cái bình ngọc tới hứng, giọt nước trong veo đọng dưới đáy bình như một viên bi tròn vo. Đúng như hắn nghĩ, bình ngọc là vật thích hợp nhất để cất giữ Hỗn Độn Thủy. Hắn cảm thấy hài lòng với món quà này của Yến Trường Lan.

Tính toán một chút thì một cái bình có thể chứa khoảng ba mươi giọt Hỗn Độn Thủy, nhân với bảy cái bình là hơn hai trăm giọt, hiện tại với hắn xem như vừa đủ dùng.

Trước đây một ngày hắn chỉ dùng nửa giọt Hỗn Độn Thủy, nửa còn lại pha với nước để tưới đồng ruộng. Nhưng thật ra đất đã đủ độ phì, rau xanh chưa ăn hết, còn thảo dược cũng đã trưởng thành, tưới càng nhiều thì tuổi cây càng tăng, lúc bán ra sẽ không dễ.

Diệp Thù cũng cần một số dược liệu hỗ trợ tu luyện, nhưng ngặt nỗi phàm giới không có thứ hắn cần, mấy loại dược liệu tốt nhất là nhân sâm, linh chi, hà thủ ô… nếu luyện thành thuốc viên thì không bằng một phần trăm tác dụng của Hỗn Độn Thủy nữa là. Mấy cái bình ngọc này xuất hiện như gãi đúng chỗ ngứa của hắn, nửa giọt Hỗn Độn Thủy còn thừa đã có nơi để bảo quản.