Sau khi có mấy cái bình ngọc, Diệp Thù làm việc tiện hơn rất nhiều. Nửa giọt Hỗn Độn Thủy còn dư lại mỗi ngày đều được hắn cho vào bình, qua vài ngày cũng chưa từng có dấu hiệu bốc hơi. Hắn vừa tu luyện, vừa suy nghĩ nên tặng gì cho Yến Trường Lan. Kiếp trước trong kho của hắn có vô số bảo vật, bốc đại một món cũng vượt xa giá trị bộ bình ngọc này, nhưng hiện tại hắn lại không có vật gì quý giá, nếu tặng cho có lệ thì dễ tổn thương tình cảm.
Diệp Thù trầm tư rất lâu. Quà tặng biểu đạt tâm ý thì nên là thứ tốt nhất, nhưng rốt cuộc phải chuẩn bị cái gì, hắn vẫn nghĩ mãi không thông. Lại một lúc sau, hắn nhớ tới thời điểm Yến Trường Lan luyện võ, kiếm pháp chàng ta tinh diệu vô cùng, rực rỡ chói mắt. Tầm nhìn của hắn đột ngột dừng ở gốc cây từng được tưới Hỗn Độn Thủy trong sân, thân đào cực kỳ to lớn cứng cáp, cành nhánh tỏa rợp.
Đã có chủ ý, Diệp Thù tạm gác lại việc tu hành, hắn chọn lấy một nhánh đào thẳng tắp sáng loáng, chặt xuống và bắt đầu tạo hình. Hắn không dùng đến vũ khí sắc bén mà hội tụ pháp lực ở đầu ngón tay, tùy ý biến hóa thành những dụng cụ của thợ mộc, đầu tiên là lột vỏ cây, sau đó chậm rãi cắt gọt ra hình dáng mình mong muốn.
Kiếp trước hắn thành thạo tạp học, ở đạo luyện khí cũng có chút thành tựu, nay tuy thực lực hắn không đủ nhưng kết hợp phương pháp luyện khí vào việc điêu khắc thì tuyệt không khó khăn.
Ít lâu sau, nhánh gỗ đào dần dần thành hình, đó là một thanh kiếm gỗ, nhưng lại mỏng dánh như lá lúa, giơ lên thậm chí có thể nhìn xuyên qua thân kiếm trông thấy cảnh vật phía sau. Diệp Thù không mấy hài lòng với thành phẩm của mình, đây chỉ là một phần của kiếm gỗ mà đã tổn hao của hắn một sợi pháp lực. Song, với cảnh giới hiện giờ thì đây đã là thứ tốt nhất mà hắn có thể làm rồi.
Nghỉ ngơi một canh giờ, hắn tiếp tục chặt một nhánh gỗ đào và dùng pháp lực cắt gọt thành kiếm gỗ. Thanh kiếm mới này giống y như đúc thanh vừa rồi, hắn tráng một lớp pháp lực cực mảnh lên toàn bộ thân kiếm rồi hợp chúng lại với nhau. Tức khắc, hai thanh kiếm đã trở thành một, kín không một kẽ hở. Đây chỉ là một tiểu xảo trong đạo luyện khí, hắn lại bắt tay vào thanh mộc kiếm thứ ba, vẫn tiếp tục hợp lại với thanh được hợp từ hai thanh kiếm gỗ trước đó, rồi đến thanh thứ tư, thứ năm… Cuối cùng, tổng cộng hắn đã ghép bảy thanh mộc kiếm làm một.
Tuy nói đây là kiếm gỗ nhưng thân kiếm bóng loáng, phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo, chẳng khác mấy so với kiếm được đúc từ hàn thiết. Thanh kiếm này được hợp từ bảy thanh kiếm gỗ khác, trong ngoài đồng nhất, khiến cho thân kiếm đặc biệt cứng rắn, cho dù va chạm với thiết kiếm cũng không sợ sức mẻ.
Diệp Thù ngắm nghía thanh kiếm, lúc này mới cảm thấy vừa lòng. Sau đó, hắn múc một thùng nước, nhỏ một giọt Hỗn Độn Thủy rồi cho kiếm gỗ vào ngâm. Đợi mấy ngày nữa kiếm gỗ sẽ xuất hiện biến hóa, đến lúc đó có thể tặng cho Yến Trường Lan được rồi.
Pháp lực của Diệp Thù cũng vừa chạm đáy, bên trong giọt linh lộ cùng lắm chỉ chứa năm tia pháp lực, ban đầu hắn cần tiêu tốn một sợi pháp lực mới tạo hình được một thanh kiếm gỗ, nhưng càng về sau mức độ khống chế đối với linh lực càng trở nên tinh tế, hắn không cần phải đả tọa điều tức cũng có thể làm xong bảy thanh kiếm gỗ.
Đan điền đã trống không, linh lộ trong suốt không một tia pháp lực, Diệp Thù nhân cơ hội này bế quan mấy ngày để hội tu tia pháp lực thứ sáu, nếu may mắn nói không chừng có thể sinh ra tia pháp lực thứ bảy. Thế là hắn bắt đầu tăng cường mê trận, bố trận thêm ở vài nơi nữa, hắn thu hoạch số lượng rau xanh nhiều gấp mấy lần ngày thường, đặt chúng dưới sườn núi và viết thư nói rõ trong mấy ngày tới sẽ không đưa thêm.
Tên gia nhân đến lấy thức ăn nhìn thấy lá thư thì có hơi kinh hãi, gã vội mang đồ về giao cho thiếu thành chủ. Yến Trường Lan đọc thư xong, trông thấy số lượng rau xanh nhiều gấp mấy lần, trong giỏ trúc còn có bảy tám con gà rừng, bốn năm con thỏ, chàng bèn mỉm cười nói:
- Không sau, cậu trở về đi, lần sau không cần tới lấy đồ nữa.
Tên gia nhân nghe vậy thở phào, vội vàng cáo lui.
Yến Trường Lan đang vô cùng vui sướng, chàng biết bằng hữu đang bận chuẩn bị quà cho mình nên nào có nửa phần buồn bực. Chàng chỉ ngóng trông đến ngày được nhìn thấy món lễ vật ấy. Nghĩ đến đây, chàng nở nụ cười trong vô thức. Dung mạo của chàng vốn tuấn tú ưa nhìn, nay cười lên càng khiến người ta không thể rời mắt.
…
Diệp Thù đã có ý bế quan, tất nhiên hắn sẽ không ăn uống gì cả. Tuy cảnh giới của hắn chưa tới giai đoạn tích cốc nhưng có pháp lực duy trì, nhịn ăn vài ngày cũng không đến mức chết đói.
Bảy ngày trôi qua trong nháy mắt, lần bế quan này Diệp Thù có kha khá thu hoạch, hắn không những đã hội tụ tia pháp lực thứ sáu, mà sau khi liên tục uống Hỗn Độn Thủy rồi toàn lực vận chuyển công pháp, đột nhiên linh lực trong cơ thể hắn sôi trào, cứ thế đã hình thành nên tia pháp lực thứ bảy.
Diệp Thù vốn còn có thể tiếp tục bế quan, nhưng không biết vì sao hắn cảm thấy sợ hãi không yên, bất luận làm gì cũng không thể tĩnh tâm được. Linh cảm của tu sĩ đôi khi sẽ dự đoán được những chuyện quan trọng sắp xảy ra, mặc dầu tu vi yếu kém nhưng thần thức của hắn vẫn ở kỳ Kim Đan, hắn tất nhiên sẽ không bỏ qua điểm bất thường này.
Một bóng người đột ngột hiện lên trong tiềm thức Diệp Thù. Từ khi hắn tác hợp cho đôi cẩu nam nữ Hồng Yên và Diệp Tuấn, giúp nguyên chủ hoàn thành tâm nguyện, hiện nay người có mối quan hệ thân thiết nhất với hắn cũng chỉ có một mình Yến Trường Lan.
Sắc trời đã tối hẳn, Diệp Thù không biết linh cảm vừa rồi là hung hay cát, nhưng để yên tâm, hắn vẫn quyết định xuống núi một phen. Hy vọng không phải chuyện xấu. Hắn tự nhủ.
Diệp Thù mở cửa, thân thể như một mũi giáo phóng thẳng xuống núi, chỉ để lại tàn ảnh mờ mờ và lá cây hai bên đường lay động không ngừng.
Đoạn đường mất nửa canh giờ nay chỉ tốn chừng một khắc, Diệp Thù đứng trước cửa thành đã đóng chặt, tức thì tâm trạng trở nên nặng nề. Tại sao lại giới nghiêm? Cha của Yến Trường Lan là thành chủ thành Minh Sơn, việc giới nghiêm này chắc chắn có liên quan đến ông ta.
Diệp Thù vận chuyển linh lực đánh ra một pháp quyết, thân hình hắn dần trở nên trong suốt, tan vào cảnh vật chung quanh. Đây chỉ là một phương pháp ẩn thân đơn giản của tu sĩ, dùng linh khí tạo thành một lớp áo bao quanh thân thể, pháp quyết này không chỉ che mắt được phàm nhân, mà tu sĩ có cảnh giới thấp kém cũng không cách nào nhìn xuyên qua lớp “áo” để thấy được chân thân của hắn. Thực ra phương pháp này còn hết sức vụng về, nhưng vào thời điểm hiện tại nó lại có tính thực dụng cao.
Sau khi đã ẩn thân, Diệp Thù đi đến trước cổng thành. Hắn không dám chậm trễ một giây phút nào, một sợi pháp lực cùng lắm chỉ duy trì ẩn thân được một khắc, hắn vẫn chưa biết điềm xấu đến từ phương nào nên càng không thể lạm dụng pháp lực ít ỏi của bản thân, tránh hỏng việc lớn. Hắn tụ linh lực dưới chân, phóng mình nhảy qua tường thành.
Vào thời gian này thường có vài binh lính đi tuần tra, nhưng hôm nay chẳng thấy một bóng người. Nhà nhà đóng chặt cửa, đường phố âm u như ẩn giấu một mối nguy hiểm chết người nào đó. Diệp Thù tăng tốc hướng thẳng đến phủ thành chủ. Song, vừa mới lướt qua một cái hẻm nhỏ hắn đã đột ngột dừng bước.
Nơi góc tường vang lên âm thanh sột soạt, Diệp Thù loáng thoáng ngửi thấy một luồng khí độc tanh hôi. Hắn đi tới đó, trông thấy một con nhện độc bò sát theo góc tường, phía sau còn có rết, bọ cạp và vô số loài côn trùng nhỏ lít nhít như những chấm đen biết động đậy. Không đúng, tại sao thành trì của phàm nhân lại có nhiều trùng độc như thế? Đám trùng tản ra tứ phía, dường như đang tìm kiếm thứ gì đó. Đột nhiên, bọn chúng đồng loạt hướng đầu về một phía rồi cấp tốc bò tới một cái ngõ nhỏ tối đen như mực. Hắn lập tức đuổi theo không chút do dự.
Ngõ nhỏ rất dơ bẩn, trong góc đặt mấy cái sọt tre khá lớn, chứa đầy rác, bình thường mỗi hai ngày sẽ có người đến mang sọt rác đi tiêu hủy. Hắn phát hiện đám trùng độc đúng là nhắm đến mấy cái sọt này. Trong không khí chứa đầy mùi vị hôi thối và mục rửa có lẫn một tia máu tanh nhàn nhạt. Hắn giật mình, giơ tay đánh ra một chưởng, cuồng phong xuất hiện hóa thành những mũi kim nhỏ li ti ghim cứng thân thể đám trùng độc xuống mặt đất.
Diệp Thù lướt qua vô số xác trùng độc, phất tay tạo ra một cơn gió lớn, ba bốn cái sọt tre lăn ngược ra phía sau hắn như bị một bàn tay vô hình kéo lê, chỉ để lại một cái sọt nằm ở phía trong cùng. Một thiếu niên nằm cuộn tròn trong sọt, thân thể thon dài cường tráng, diện mạo tuấn lãng nhưng da mặt tái xanh, thân thể không có nhiều vết thương nhưng hơi thở thoi thóp, chỉ sợ qua nửa khắc nữa sẽ thật sự mất mạng.
Thiếu niên ấy là người Diệp Thù hết sức quen thuộc. Hắn không ngờ mới chỉ qua vài ngày mà Yến Trường Lan lại lâm vào hoàn cảnh này. Đã có chuyện gì xảy ra? Yến thành chủ ở đâu? Tại sao ông ta lại để chàng bị thương nặng thế này? Diệp Thù châu mày, nhanh chóng đặt hai ngón tay lên cổ tay đối phương.
Kinh mạch trong cơ thể Yến Trường Lan đều đã đứt đoạn, võ công bị phế, hơn nữa có thể chàng sẽ chịu cảnh tàn tật suốt đời. Kẻ xuống tay thật sự vô cùng độc ác! Nhưng thứ khiến Diệp Thù khiếp sợ là trong đan điền chàng có để lại dấu vết của pháp lực. Kẻ biết sử dụng pháp tực tất nhiên là tu sĩ.
Không biết tu sĩ xa lạ kia có cảnh giới thế nào, càng không biết phủ thành chủ đã xảy ra chuyện gì, để cẩn thận, Diệp Thù không thể ở đây lâu. Hắn vác Yến Trường Lan trên lưng, dùng hai sợi pháp lực bao phủ lên toàn bộ thân thể cả hai. Sau khi thi triển thuật Ẩn Thân, hắn lại dùng thuật Tật Phong gấp rút chạy ra khỏi thành Minh Sơn.
Trở lại căn nhà tranh trên núi, Diệp Thù đặt Yến Trường Lan nằm trên giường rồi tất bật chuẩn bị cứu người.