Chương 15: Thức Tỉnh.

Chuyện đầu tiên Diệp Thù làm là phá bỏ tất cả mê trận trong núi, sau đó đập vỡ sáu cái bình ngọc rỗng tạo thành những mảnh ngọc nhỏ đồng đều. Hắn nuốt nửa giọt Hỗn Độn Thủy để hồi phục pháp lực rồi mang những mảnh ngọc rãi ở xung quanh căn nhà tranh. Hắn ra sân chặt một nhánh đào khá to, lại vào bếp lấy con dao đã được biến đổi kia; hắn dùng pháp lực phong ấn ngọn lửa trong bấc đèn, múc một chén nước Hỗn Độn Thủy pha loãng, cuối cùng đem bốn thứ đặt quanh căn nhà, bày một trận pháp Tiểu Ngũ Hành Mê Tung đơn giản. Bày trận xong, pháp lực trong cơ thể hắn cũng hao bằng sạch.

Tuy trận pháp này khá đơn sơ nhưng hiện giờ nó lại trận pháp thích hợp nhất mà hắn có thể bày bố. Có trận pháp bảo vệ, hắn rốt cuộc có thể thở phào một hơi. Bình thường người vào núi đều là phàm nhân nên hắn chỉ dùng đá tảng để bày trận, nhưng nay người mà hắn muốn che mắt là tu sĩ, tất nhiên không thể qua loa được. Bình ngọc là vật hữu dụng với hắn, song ngộ biến tùng quyền (1), dù gì đá cũng không thể so sánh với ngọc, hắn chỉ còn cách đập vỡ chúng để làm vật dẫn cho trận pháp.

Khởi động trận pháp, một ngọn gió nhẹ thổi qua cả căn nhà tranh, nếu như lúc này có người nhìn xuống từ trên cao hay quan sát từ bốn phía cũng sẽ không thể phát hiện chút dấu vết nào của căn nhà.

Diệp Thù trở vào, trông về phía Yến Trường Lan đang nằm trên giường, khe khẽ thở dài. Chàng đã lâm vào cảnh ngộ thế này, chẳng biết Yến thành thủ giờ ra sao. Tại cớ gì tu sĩ lại hạ độc thủ với chàng? Với tính tình của thành chủ Yến Bắc, về lý sẽ không đắc tội với tu sĩ, mà tu sĩ không gặp lợi sẽ không tự tiện ra tay. Nghĩ đến đây, hắn cho rằng nếu không phải có người mời tu sĩ đối phó Yến thành chủ thì cũng do trong tay ông ta có thứ mà tu sĩ thèm muốn.

Việc cấp bách là chữa trị cho Yến Trường Lan, bằng không lúc tỉnh dậy phát hiện mình đã trở thành một kẻ tàn phế thì làm sao chàng chịu đựng nổi. Chần chừ một chốc, Diệp Thù chạm ngón tay lên gáy đối phương. Chàng đã hôn mê, lại bị hắn điểm huyệt, chắc chắn sẽ không thể tỉnh dậy giữa chừng.

Diệp Thù ra nhà sau lấy cái thùng mà mình hay tắm đặt trong phòng, hắn rót nước đầy thùng, cầm bình ngọc chứa Hỗn Độn Thủy trút xuống. Mười mấy ngày nay hắn tích góp được sáu giọt Hỗn Độn Thủy, Yến Trường Lan bị thương rất nặng, kinh mạch toàn thân đứt đoạn, lấy tu vi tầng một Luyện Khí của hắn thì chẳng giúp ích được gì, phương pháp duy nhất có thể cứu chàng là sáu giọt Hỗn Độn Thủy chứa đầy sinh cơ này.

Trước tiên hắn nhỏ vào thùng một giọt Hỗn Độn Thủy, sau đó cởi toàn bộ y phục trên người Yến Trường Lan, đỡ chàng ngồi vào trong thùng. Đến khi đỉnh đầu của chàng cũng bị nước nhấn chìm, hắn vươn tay điểm mấy cái vào giữa lồng ngực, khai huyệt giúp chàng có thể không cần hô hấp dưới nước.

Chừng nửa canh giờ sau, màu xám của nước phai nhạt đi rất nhiều, Diệp Thù hiểu rõ đây là do cơ thể Yến Trường Lan hấp thu sinh cơ của Hỗn Độn Thủy. Vậy cũng chứng tỏ kinh mạch của chàng có cơ hội hồi phục. Hắn bắt lấy cổ tay chàng, thấy mạch tượng đang được chuyển biến theo hướng tốt, bấy giờ hàng mày cau chặt mới hơi giãn ra.

Có lẽ Yến Trường Lan bị thương quá nghiêm trọng, hoặc thân thể chàng vốn rất tốt do ăn rau xanh, gà rừng thỏ hoang hắn đưa trong một thời gian dài nên Hỗn Độn Thủy và chàng đã có chút thân quen. Dù chàng là phàm nhân, toàn thân có mười vạn tám nghìn lỗ chân lông, nhưng khi hấp thu Hỗn Độn Thủy cũng không chậm chút nào.

Một canh giờ sau, nước trong thùng đã trở về màu sắc trong suốt, giọt Hỗn Độn Thủy đã bị Yến Trường Lan hấp thu sạch sẽ. Diệp Thù có hơi kinh hãi. Nhưng xét thấy mỗi người mỗi thể chất, nếu Yến Trường Lan có thể hấp thu càng nhiều thì hắn cũng không tiếc vài giọt Hỗn Độn Thủy. Đoạn, hắn lại nhỏ vào thùng một giọt nữa.

Chưa đến một canh giờ sau, cơ thể Yến Trường Lan đã nuốt sạch giọt Hỗn Độn Thủy thứ hai, nhanh hơn vừa rồi một chút. Không hề do dự, giọt Hỗn Độn Thủy thứ ba rơi xuống từ miệng bình ngọc.

Đúng lúc này, hắn mơ hồ cảm giác được có ai đó đang “nhìn” về phía này. Hắn lập tức thả nhẹ hơi thở, vung tay đánh ra một pháp quyết che giấu lên thùng tắm. Song, đối phương chỉ quan sát khoảng vài phút, có vẻ như gã không phát hiện được điều gì. Hắn có thể nhận ra người nọ không dùng thần thức mà là lấy pháp lực cường hóa đôi mắt, xem ra thực lực gã cũng không cao lắm.

Diệp Thù giữ nguyên tư thế cảnh giác suốt nửa canh giờ, đến khi xác nhận đối phương thật sự không quay lại nữa hắn mới thu hồi phép thuật. Hắn đến xem xét Yến Trường Lan, lần này chàng hấp thu Hỗn Độn Thủy nhanh hơn cả lần trước, màu nước trong thùng đã nhạt đến gần như trong suốt. Hắn lại nhỏ vào thùng giọt Hỗn Độn Thủy thứ tư. Chàng ta dùng đúng nửa canh giờ đã hấp thu sạch sẽ; hắn nhỏ đến giọt thứ năm, chàng tiêu tốn thời gian uống một chung trà, nhưng trong nước vẫn còn dư lại một tia Hỗn Độn, mãi không thấy biến mất. Hắn biết đây là giới hạn mà cơ thể của chàng có thể tiếp nhận.

Sau khi bắt mạch chẩn đoán, Diệp Thù biết thân thể Yến Trường Lan đang hồi phục rất tốt, kinh mạch càng rộng lớn, máu thịt cũng càng thêm tinh thuần, mạnh mẽ hơn trước, thậm chí tóc cũng dài ra mấy phân, khuôn mặt vốn còn sót lại chút ngây thơ nay đường nét đã dần trở nên góc cạnh, sâu sắc.

Đột nhiên, trong thùng tắm có gió lốc tuôn ra ồ ạt khiến đồ đạc trong nhà tranh bay tán loạn, ngay sau đó là một tia sét bổ xuống, tiếng nứt toạc và mùi khét nồng nặc xông thẳng vào tâm thức Diệp Thù. Tròng mắt hắn như thu nhỏ lại. Gió gầm sấm hiện, đây là dấu hiệu hình thành của linh căn biến dị Phong Lôi.

Diệp Thù nhìn về phía Yến Trường Lan, tâm trạng cực kỳ phức tạp. Hiển nhiên Yến Trường Lan đã có linh căn từ trước, nay nhờ Hỗn Độn Thủy kích thích tiềm lực, cải tạo kinh mạch, không biết vì lý do gì mà linh căn của chàng ta đã xảy ra biến dị, trở thành song linh căn thuộc tính Phong Lôi. Xem xét dị tượng vừa qua, hắn đoán linh căn của chàng ta rất tốt, ít nhất độ thuần khiết lên đến bảy tám phần.

Diệp Thù không nhịn được cảm thán một câu: Yến Trường Lan cũng coi như trong họa có phúc. Nhưng cha chàng sống chết không rõ, mà tài nguyên ở phàm giới lại có hạn, nếu lòng chàng mang thù hận, hoặc không tình nguyện tu hành thì phúc dày đến mấy cũng bằng thừa.

Trên con đường tu hành phải bước từng bước gian nan, bởi thế phải xem nghị lực của từng người, tuy Yến Trường Lan sở hữu tư chất hiếm thấy nhưng muốn tiến xa cũng cần chàng ta cam tâm tình nguyện. Hắn bỗng nghĩ tới Thiên Lang. Cuộc đời Thiên Lang gặp nhiều lận đận gian truân, có vài phần giống với Yến Trường Lan hiện tại. Chần chừ một chút, hắn bèn lấy ra một cuộn vải lụa, lụa này do Yến Trường Lan tặng lúc trước. Hắn muốn viết một bộ công pháp có tên Phong Lôi Khiếu Thiên Quyết.

Kiếp trước gia tộc của hắn đã tìm được bộ công pháp này trong một khu di tích cổ, không phải kẻ có linh căn Phong Lôi, linh căn không có bảy phần tinh khiết thì không thể tu tập. Gia tộc họ Diệp có bí pháp gia truyền, trừ phi có tộc nhân sở hữu linh căn phù hợp, bằng không chẳng ai thèm ngó tới, thế nên con cháu có thể xem tùy ý.

Công pháp này như được sáng tạo riêng cho Yến Trường Lan, Diệp Thù bèn truyền lại cho chàng. Nếu sau này chàng ta muốn thu hành thì có thể tu tập công pháp này, còn chàng chỉ muốn tập võ thì cũng chẳng sao.

Sau khi viết xong, Diệp Thù thở dài, bế Yến Trường Lan từ trong thùng tắm đặt nằm trên giường, hắn gấp mảnh vải để ở một bên tay chàng, sau đó hắn xếp bằng điều tức khôi phục pháp lực, hướng thẳng xuống núi.

Lần đi này hắn muốn tìm hiểu cặn kẽ chuyện xảy ra ở phủ thành chủ.

Một đêm và nửa ngày đã trôi qua kể từ khi Diệp Thù mang Yến Trường Lan về nhà tranh. Hiện tại là buổi trưa, hắn đi vào cổng thành, phát hiện nơi đây vẫn còn giới nghiêm, tất cả binh sĩ thủ thành đều lộ ra sắc mặt bất an, tựa như đêm qua đã trải qua đại sự gì đó. Hắn dùng thuật Ẩn Thân như cũ, âm thầm tiến vào thành.

Đường phố thỉnh thoảng có người qua kẻ lại, binh sĩ tuần tra nhiều hơn ngày thường gấp mấy lần, cách mấy trăm thước sẽ thấy một nhóm binh sĩ mặc giáp, thảy đều giắt đao, giắt kiếm bên hông. Diệp Thù tăng tốc đến phủ thành chủ, trên đường không thấy một bóng dáng trùng độc nào. Khi tới trước cổng phủ, hắn phát hiện đại môn rộng mở, vô số binh sĩ nâng cán chứa thi thể ra ra vào vào. Hắn rùng mình, lập tức tiến vào bên trong.

Diệp Thù bắt gặp vài gương mặt quen thuộc ở chính phòng, có nam nữ, già trẻ, trong đó có một người vận y phục khác với những người còn lại, trên áo có dấu hiệu tượng trưng cho thành chủ. Thành chủ Yến Bắc? Không phải! Hắn phủ định rất nhanh. Võ công của Yến Bắc rất cao, cho dù chỉ là xác chết thì cũng không nên có bộ dáng đó. Chẳng lẽ là em trai của ông ta Yến Tây? Yến Tây biết võ công, song lại không bằng một góc anh trai mình, không hiểu tại sao gã lại mặc trang phục của thành chủ. Đêm qua phủ thành chủ gặp biến cố, nếu Yến Bắc gặp chuyện không may mà Yến Tây lại xuất hiện với hình tượng như thế thì tất có điều kỳ quặc trong đây.

Không lâu sau, Diệp Thù trông thấy một thi thể nằm trong quan tài. Người nọ tướng mạo anh tuấn, ngũ quan có phần tương tự Yến Trường Lan, toát lên sự uy nghiêm của kẻ bề trên. Có lẽ người này mới chính là thành chủ Yến Bắc. Quả nhiên ông ta đã qua đời.

Giữa bụng Yến Bắc có một lỗ máu lớn như nắm tay, máu thịt xung quanh có dấu vết bị đốt cháy, hẳn do tu sĩ dùng pháp lực gây nên, thủ pháp thật tàn nhẫn. Hắn đoán tu sĩ nọ chủ tu pháp thuật hệ hỏa. Yến Bắc là cao thủ nhất đẳng, thế mà vẫn không phải là đối thủ của gã. Hắn cẩn thận cảm nhận khí tức lưu lại, sau khi biết rõ cảnh giới của đối phương, hắn thở ra một hơi nhẹ nhõm. Cảnh giới người này cùng lắm là tầng hai Luyện Khí, không mạnh hơn bao nhiêu so với hắn. Vả, tâm cảnh của hắn vốn cao hơn gã rất nhiều, hắn còn am hiểu vô số bí pháp, nếu hai bên giao thủ hắn nhất định sẽ giành phần thắng.

Diệp Thù nhìn ra một góc sân, trông thấy rất nhiều xác chết xếp thành hàng, toàn bộ đều là gia đinh, nô tỳ và quản gia trong phủ, da thịt họ chi chít những vết cắn li ti, có nhiều chỗ còn bị mất cả một miếng thịt, màu sắc đen nhánh như trúng phải kịch độc, đây là do bị trùng độc tập kích. Hắn chắc chắn tu sĩ sử dụng pháp thuật hệ hỏa còn có một đồng bọn am hiểu thủ đoạn sai khiến trùng độc, hơn nữa đối phương rất có thể không phải là tu sĩ.

Chú thích:

(1) Ngộ biến tùng quyền: Gặp biến cố phải theo đạo “Quyền” (không thể giữ nguyên đạo “Kinh” như lúc bình thường được.) Ý nói phải tùy theo hoàn cảnh mà xử sự cho thích hợp.