Chương 16: Ám Sát.

Diệp Thù tra xét toàn bộ phủ thành chủ một lần, hắn không hề phát hiện một người sống sót nào cả. Lúc này pháp lực đã gần cạn kiệt, hắn bèn giải trừ thuật Ẩn Thân, nấp mình trong một góc tối.

Toàn bộ thi thể, ngoại trừ tôi tớ, quản gia và người nhà họ Yến thì còn có mấy gã hắc y nhân, hắn đoán đây là tử sĩ dưới trướng thành chủ. Đảo mắt sang các thi thể binh sĩ mặc giáp, đây là Thành vệ quân bị sát hại lúc làm nhiệm vụ. Nơi đóng quân của Thành vệ quân không phải bên trong phủ, cho nên chỉ có một phần quân sĩ gặp nạn, đến lúc nhóm Thành vệ quân bên ngoài đến thay ca mới phát hiện toàn bộ người trong phủ đã bị thảm sát.

Lúc đó tướng thống lĩnh khiếp sợ vô cùng, nhưng ông ta cố gắng giữ bình tĩnh, chuyện có thể làm là dạy binh lính mang các thi thể đi khám nghiệm để tìm bằng chứng tra ra hung thủ, sau đó viết thư cấp báo lên triều đình. Chuyện này Diệp Thù nghe được từ chỗ các binh lính khuân vác thi thể.

Phủ thành chủ bị diệt môn tất có liên quan đến Yến Tây. Trong phòng Yến Bắc có một chén rượu độc, tuy thống lĩnh Thành vệ quân không phân rõ chất độc trong rượu thuộc loại nào nhưng hẳn là loại cực độc, không màu không vị, bằng không với nội công thâm hậu của Yến Bắc sẽ không chết dễ dàng như thế.

Nếu cao thủ nhất đẳng đối đầu với tu sĩ tầng ba Luyện Khí thì phản ứng của tu sĩ lúc nào cũng chậm hơn, vả tu sĩ cấp thấp chỉ có thể thi triển vài loại pháp thuật, dù uy lực có lớn thì cũng không thể đánh trúng một cao thủ nhất đẳng chứ đừng nói đến đả thương. Ngược lại, nếu cao thủ có kinh nghiệm thực chiến phong phú thì có thể dẫn dụ tu sĩ thi tháp liên tục, đến khi pháp lực hao hết, tu dĩ cũng phải bó tay chịu chết.

Từ dấu vết đánh nhau để lại trong phòng, Diệp Thù phát hiện Yến Bắc phản ứng có phần chậm chạp, cố nhiên vì ông ta đã trúng độc. Người có thể âm thầm hạ độc mà không khiến ông ta nghi ngờ chỉ có mấy người thân thiết nhất. Trừ Yến Trường Lan bị trọng thương, Yến Tây chính là kẻ đáng nghi nhất. Chẳng qua gã dẫn sói vào nhà cũng không tránh được kết cuộc bị sói cắn chết.

Ánh mắt Diệp Thù dừng lại ở các vết máu chung quanh. Ắt hẳn sau khi Yến Bắc phát hiện em trai phản bội và tận mắt chứng kiến cảnh con trai bị phế võ công thì ông ta đã dồn chút sức lực cuối cùng phối hợp với các tử sĩ ngăn cản gã tu sĩ, mở một con đường cho Yến Trường Lan chạy thoát.

Yến Tây đã chết, song đám trùng độc vẫn luôn đuổi theo Yến Trường Lan không buông, chứng tỏ kẻ muốn bắt chàng chính là đồng phạm của gã tu sĩ – kẻ điều khiển trùng độc. Xem ra suy đoán trước đó của Diệp Thù đã đúng, trong tay Yến thành chủ có thứ mà hai kẻ kia mơ ước. Nghĩ đến đây, hắn lại thi triển thuật Ẩn Thân, rời khỏi phủ thành chủ.

Từ xa nhìn lại, Diệp Thù trông thấy người thuộc ba gia tộc lớn đến phủ thành chủ tìm hiểu tin tức, nhưng chuyện này không dính líu gì tới hắn, hắn chỉ liếc nhìn một cái rồi thôi.

Diệp Thù cẩn thận tìm kiếm đám trùng độc dọc theo đường đi nhưng không có kết quả, hắn cũng không phát hiện được hơi thở của tu sĩ, quả nhiên chúng đã rời thành, bỏ lại trong phủ một đống người chết và cục diện rối rắm. Chờ thêm một thời gian nữa triều đình nhận được tin sẽ phái người đến thay thế vị trí thành chủ thành Minh Sơn, họ Yến giờ đây chỉ còn lại một mình Yến Trường Lan.

Diệp Thù hướng thẳng đến ngọn núi ở ngoại thành. Tới chân núi, hắn vừa định bay lên thì đột nhiên dừng bước. Bởi vì di chuyển nhanh nên thuật Ẩn Thân vẫn chưa biến mất, hắn đổi hướng lao vút đến một nơi. Ít phút sau, hắn đứng dưới một gốc đại thụ giữa núi, nghiêng tai lắng nghe âm thanh sột soạt khi gần khi xa.

Xuất hiện trong tầm mắt Diệp Thù là một con rết dài tới hai thước, hai con nhện đen lớn bằng nắm tay và vài con bọ cạp cũng to như bàn tay người trưởng thành, chúng đang bò khắp bốn phương tám hướng như đang lục lọi gì đó dưới sự điều khiển của một âm thanh mơ hồ. Vừa nãy hắn đã lần theo tiếng tiêu này đến đây. Người thổi tiêu là một gã lùn chỉ cao tầm năm thước (1), vận đồ đen, đội nón đen, điệu bộ hấp tấp nóng nảy.

“Mẹ kiếp, chỗ này cũng không có! Chả lẽ nó chạy đi xa thật rồi?” Người nọ nói với chất giọng khó chịu. “Tên tiểu tử đó đã bị phế, nó đủ sức mà chạy tới chân trời góc bể hay sao? Tên họ Lý vô dụng kia tìm nó không được, nói không chừng mình hưởng lợi lớn. Nếu tìm thấy nó mình sẽ một phát lên trời, trở thành tiên, đến lúc đó tên họ Lý còn dám lên mặt hất hàm sai bảo mình nữa à…”

Nghe đến đây, Diệp Thù tức thì sáng tỏ. Tên họ Lý trong miệng gã chính là tu sĩ tầng hai Luyện Khí, kẻ đó muốn tìm một thứ có lợi đối với tu sĩ ở phủ thành chủ, còn gã lùn giỏi thao túng trùng độc là đồng bọn của tên tu sĩ. Sau khi thảm sát người trong phủ thành chủ, bọn chúng không tìm được đồ nên đã liên tưởng đến người duy nhất còn sống đã trốn thoát. Yến Trường Lan bị thương nặng, tất nhiên chúng không cho rằng chàng sẽ ẩn náu trong thành mà chàng phải trốn vào nơi núi non trùng điệp ở ngoại thành.

Lúc trước chẳng biết tên tu sĩ họ Lý dùng phương pháp gì để kiểm tra cả ngọn núi một lần, vì có trận pháp Tiểu Ngũ Hành Mê Tung che chắn, gã chưa tìm được Yến Trường Lan. Gã cực kỳ tin tưởng vào phương pháp của mình, nghĩ rằng chàng đã trốn đến nơi xa hơn nên gã đã lên đường đuổi theo. Gã lùn bị tên tu sĩ họ Lý bỏ lại, nhưng gã vẫn đinh ninh Yến Trường Lan còn trong núi, gã bèn điều khiển trùng độc tìm kiếm hòng độc chiếm thứ tốt trên người Yến Trường Lan.

Đêm qua khi cởi y phục của Yến Trường Lan, Diệp Thù chuyên tâm lo trị thương nên không để ý trong người chàng có vật gì hay không, nhưng chuyện này không quan trọng lắm. Gã lùn và tên tu sĩ họ Lý đều là kẻ thù của bằng hữu, hắn tất phải diệt trừ mới thỏa đáng.

Vừa rồi hắn phát hiện phương pháp điều khiển trùng độc của gã lùn thuộc về thiên phú bẩm sinh, yết hầu gã có thể phát ra âm thanh khác với người thường, đây là một phương pháp ngoại lai, tuy cũng có hiệu quả nhưng lại kém xa phương pháp ngự trùng thật sự. Hắn không biết gã lùn có bao nhiêu trùng độc, cảnh giới của hắn hiện rất thấp, tuy có pháp lực hộ thể nhưng nếu bị trùng độc bao vây thì cũng khó lòng đối phó. Biện pháp tốt nhất để giết gã là dùng một chiêu cắt đứt cổ họng, dù gã còn che giấu bài tẩy đi nữa, chỉ cần không phát ra âm thanh thì hắn hoàn toàn không sợ.

Tiếp đó, Diệp Thù bắt đầu lên kế hoạch hành động. Tu vi của hắn thấp kém nên có rất nhiều phương pháp tinh diệu không thể dùng được, nhưng gã lùn ngoại trừ biết điều khiển trùng độc thì hơi thở nhẹ tênh, không khác gì người bình thường, nào cần hắn dùng đến diệu pháp gì. Song, để đề phòng vạn nhất (2), hắn vẫn nên bày một trận pháp vây nhốt, cho dù có điều ngoài ý muốn xảy ra thì hắn cũng còn sẵn đường lui.

Diệp Thù dùng hai sợi pháp lực, một sợi củng cố thuật Ẩn Thân, sợi còn lại chuyển xuống hai chân tạo thành thuật Ngự Phong, cái trước để che giấu thân thể, cái sau để di chuyển không phát ra tiếng động. Về trận pháp vây nhốt, hắn tùy ý nhặt mấy cục đá dưới đất, âm thầm phóng đến xung quanh nơi gã lùn đang đứng. Khi trận pháp vừa thành hình, hắn lập tức ra tay.

Gã lùn đặt toàn bộ tâm trí vào việc điều khiển trùng độc, làm sao nghĩ tới chuyện có người qua mắt được cảm giác của đám trùng mà đánh lén gã. Một cơn gió nhẹ thổi qua, vài sợi tóc vừa rũ xuống bỗng bay ngược trở nên, gã lùn chợt cảm thấy cổ họng lạnh lẽo, ngay sau đó là một cơn đau đớn nhức nhối và mùi máu tanh gay mũi.

May thay gã lùn biết rõ toàn bộ bản lĩnh của mình đều đến từ yết hầu, nên gã đã dán lên đó một thứ chất liệu giống da người, dao cắt không đứt. Tuy cơn gió vừa rồi rất sắc nhưng chỉ cắt được miếng da giả và tiến vài phân vào cổ họng, không hề chạm được đến thanh quản, càng đừng nói đến lấy mạng gã.

Một chiêu không thành, Diệp Thù ẩn thân đứng một bên, môi nở một nụ cười lạnh lẽo. Hắn đã đoán được điều này nên không mấy bất ngờ. Gã lùn bảo vệ nhược điểm của mình quá mức ngược lại dễ khiến người ta nhìn ra sơ hở. Gã không dùng kim loại che chắn mà chỉ dùng một loại da thuộc cứng cáp, tuy có thể qua mặt được người thường, nhân đó phản kích. Tuy nhiên, da thuộc cản được đao kiếm chứ nếu là mảnh ngọc đã được gia cố pháp lực thì cứ như lấy trứng chọi đá vậy.

Lúc Diệp thù lấy ngọc bày trận, con dao phay duy nhất trong nhà cũng lấy ra, cho nên hắn cố ý chừa lại vài mảnh ngọc để thay thế vũ khí sắc bén, dùng trong những tình thế nguy cấp như lúc này đây.

Gã lùn vừa sợ vừa giận, ngay khi muốn gọi đám trùng độc cắn chết đối phương, gã giật mình nhận ra mình chỉ có thể phát ra tiếng “hừ hừ” yếu ớt. Mất đi chỗ dựa lớn nhất, gã hoảng hốt tìm kiếm bóng dáng Diệp Thù nhưng không thu hoạch được gì. Gã ôm cứng cổ họng ngăn không cho máu tiếp tục chảy và phẫn nộ tháo một cái túi da bên hông thả ra mấy mươi con trùng độc.

Nhưng chuyện xảy ra tiếp theo lại không giống những gì gã tưởng tượng. Đám trùng độc vốn nên chia ra bốn bề tìm kiếm kẻ địch song chẳng hiểu sao chúng chỉ tụ lại một chỗ giẫm đạp lên nhau, tựa như chúng không thể xác định được phương hướng. Đây đúng là trận pháp mê hoặc của Diệp Thù.

Gã lùn đang cực kỳ hoảng loạn, khi ấy, một cơn gió lại xẹt qua, thủ cấp của gã rơi xuống, lăn long lóc dưới đất. Gương mặt gã lùn còn giữ nguyên vẻ sợ hãi và không cam tâm, tới lúc chết gã vẫn không thể nhìn thấy hình dáng của hung thủ.

Sau khi gã lùn mất mạng, đám trùng độc không tấn công trận pháp mà đồng loạt bò tới thi thể gã, chúng há miệng cắn nuốt điên cuồng, những con trùng độc ở xa cũng dần dần tụ tập về đây, vài con bò lên thi thể không đầu, vài con chui vào mắt, mũi, miệng và vết thương dưới cổ, ăn sạch không chừa lại gì.

Dùng phương pháp thô thiển thế này để điều khiển độc trùng thì nên chuẩn bị sẵn tâm lý bị chúng cắn ngược bất cứ lúc nào. Chứng kiến cảnh tượng ghê rợn ấy, Diệp Thù không lấy làm lạ. Hắn biết gã lùn sử dụng phương pháp khu trùng của phàm nhân, cùng lắm chỉ khống chế được vài chục con trùng độc là cùng. Nhưng chúng đều là trùng vương, nên mỗi con lại có thể kêu gọi hàng trăm hàng nghìn con trùng độc ở gần.

Trùng vương đang ăn thịt chủ nhân, đám trùng độc còn lại tự động trở về núi sâu, không con nào dám cướp miếng ăn ngon trong miệng trùng vương.

Chú thích:

(1) Bản gốc tác giả viết gã lùn cao 6 thước, nhưng 1 thước theo đơn vị TQ bằng 0,33m, tính ra gã lùn cao gần 2m, thế nên mình sửa lại luôn thành 5 thước. Nếu mình hiểu sai các bạn hãy cmt bên dưới, mình sẽ sửa lại.

(2) Vạn nhất: Một phần mười ngàn, ít lắm, rất khó xảy ra nhưng vẫn có thể xảy ra.

Lời dịch giả: Y Lạc Thành Hỏa miêu tả công pháp rất tỉ mỉ chi tiết, nhưng cảnh đánh nhau bả viết lại rất chán, hự hự.