Chương 17: Quyết Tâm Của Yến Trường Lan.

Thấy đám trùng vương sắp gặm sạch thi thể gã lùn, Diệp Thù bèn bấm pháp quyết đánh ra một cụm lửa tới đó. Lửa được gia cố pháp lực nóng hơn lửa thường gấp nhiều lần, đám trùng bị vây trong trận không thể chạy thoát lập tức bị thiêu thành tro, thi thể của gã lùn cũng không may mắn tránh khỏi, hóa thành một tầng bụi bị gió rừng thổi bay đi mất. Xong xuôi, hắn lại lấy ra một bình Hỗn Độn Thủy pha loãng, rưới vài giọt lên đất. Vài giây sau, cỏ non bắt đầu đâm chồi, dần trở nên xanh um tươi tốt, hoàn toàn che lấp đi mọi dấu vết.

Ổn thỏa tất cả, Diệp Thù định rời đi thì bỗng trông thấy một quả trứng nhỏ xíu bị đám cỏ mới mọc che lấp. Ngọn lửa vừa rồi đã thiêu rụi mọi thứ trên người gã lùn, nhưng quả trứng này vậy mà không chịu chút thương tổn nào, quả thật có phần kỳ lạ. Hắn cảm thấy tò mò, chẳng lẽ đây là trứng của một loài dị chủng nào đó?

Diệp Thù nhặt quả trứng lên quan sát. Kích cỡ của nó lớn hơn trứng bồ câu một chút, màu sắc đen trũi, không phát hiện có linh lực dao động, nếu không phải vì lửa đốt không hỏng thì chỉ sợ hắn đã tưởng quả trứng này là một viên đá tầm thường rồi. Với kiến thức của hắn vậy mà không nhận ra được lai lịch của nó. Hắn châu mày, vừa nãy không để tâm tìm hiểu thân phận gã lùn nên hắn không biết gã lấy được quả trứng này từ đâu. Nhưng xét thấy tính tình không có lợi thì không làm của gã ta, vật giữ kè kè bên mình hẳn phải là vật quan trọng mới đúng.

Diệp Thù lắc đầu, nghĩ mãi cũng không có kết quả, hắn bèn quăng quả trứng vào bên trong Hỗn Nguyên Châu, không để ý đến nữa.

Trở về căn nhà tranh trên núi, Diệp Thù trông thấy Yến Trường Lan vẫn đang nằm trên giường, hơi thở khi dài khi ngắn, biết chàng sắp tỉnh nên hắn ngồi một bên lẳng lặng chờ đợi. Chừng nửa khắc sau, quả nhiên mí mắt chàng hơi run lên, sau đó đột ngột mở to. Trong mắt chàng choáng một nỗi hận thù sâu đậm, chàng há miệng định gọi tên kẻ thù, nhưng cuối cùng lại dằn xuống, một chữ cũng chưa từng thốt ra. Giây sau, chàng nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai.

– Yến huynh, anh đã tỉnh!

Yến Trường Lan bỗng quay đầu, rốt cuộc nhìn rõ hình dáng của thiếu niên ngồi trên sập, nhận ra sự quan tâm trong mắt đối phương, nhất thời chàng quên cả hô hấp, lúng túng nói:

– Diệp huynh… – Rồi như chợt nhớ tới chuyện gì, chàng gấp gáp hỏi. – Diệp huynh, anh đã cứu tôi ư? Anh hãy chạy mau đi, kẻ thù của tôi rất đáng sợ, không phải người tôi và anh có thể đối phó được đâu.”

Nghe lời của Yến Trường Lan, trong lòng Diệp Thù như có một dòng nước ấm chảy qua, hắn bình tĩnh nói:

– Xin anh chớ lo lắng, tôi có thiết lập trận pháp bên ngoài phòng, gã tu sĩ kia không tìm được gì đã sớm rời đi rồi.

Yến Trường Lan như lọt vào sương mù, không hiểu gì hết:

– Trận pháp, tu sĩ?

Diệp Thù lặng yên nhìn Yến Trường Lan, một lúc lâu sau mới thở dài nói:

– Yến huynh, sở dĩ tôi lựa chọn sống nơi sơn dã này, không muốn tập võ cũng bởi do tôi là một tu sĩ, cần phải lấy linh khí của thiên địa để tu luyện.

Yến Trường Lan nắm chặt tấm chăn trên người trong vô thức. Diệp Thù nói tiếp:

– Lúc anh hôn mê, tôi đã vào thành và điều tra được lai lịch hai tên hung thủ đã thảm sát người trong phủ thành chủ. Một tên biết sai khiến trùng độc, trong lúc gã vào núi tìm anh đã bị tôi giết chết; tên còn lại là một tu sĩ có tu vi tầng hai Luyện Khí, hiện gã đang ráo riết tìm anh ở các thành khác.

– Diệp huynh, anh…

Diệp Thù biết tâm trạng đối phương đang rối bời, bèn nói rõ ngọn nguồn:

– Mấy hôm trước đột nhiên tôi có dự cảm chẳng lành, trong trí bất an hoài không yên nên đã xuống núi một chuyến, lúc vào thành, tôi tình cờ thấy anh trong một con hẻm nhỏ. Khi đó anh đang bị thương nặng, tôi lập tức mang anh về đây chữa trị rồi mới trở lại thành tìm hiểu tin tức… – Dừng một chút, hắn nói. – Phủ thành chủ đã bị diệt môn, ngoại trừ Yến huynh, toàn bộ người nhà họ Yến đều đã qua đời.

Từng câu từng chữ như tiếng sấm chấn nát tinh thần, tay chân Yến Trường Lan run lẩy bẩy, không sao thốt nên lời. Một lát sau, chàng mới bật ra từng chữ nặng nhọc:

– Diệt… môn?

– Không sai. – Diệp Thù lại thở dài.

Một cơn phẫn hận khủng khiếp dâng lên trong lòng, chàng nghiến răng mắm lợi nói:

– Yến Tây cũng chết rồi? – Bình thường chàng đối xử với ai cũng nhã nhặn, với người lớn càng kính trọng có thừa, nhưng nay lại gọi thẳng tên họ Yến Tây, có thể thấy chàng đang bị thù hận dày vò cho khốn đốn cỡ nào.

– Đúng vậy, có lẽ bọn chúng không tìm được bảo vật nên đã giết người diệt khẩu. – Trong giọng nói của Diệp Thù mang theo một chút trấn an. – Dẫn sói vào nhà, gieo gió gặt bão, đây là kết cục mà gã đáng phải nhận lấy.

– Kẻ còn lại là một tên tu sĩ? Diệp huynh, anh có biết thực lực của hắn thế nào hay không? Tại sao hắn lại ra tay tàn nhẫn với phủ thành chủ?

– Theo tôi được biết, kẻ gây ra thảm án đúng thật là một tên tu sĩ. Tôi biết được tin này từ trong miệng của tên biết điều khiển trùng độc, gã ta họ Lý, cảnh giới tầng hai Luyện Khí, sở dĩ gã chú ý đến nhà họ Yến là vì nhà anh sở hữu một món bảo vật có lợi ích đối với tu sĩ. Tôi không biết rõ đó là vật gì, nếu thành chủ đã giao vật ấy cho anh thì anh hãy nhớ cất thật kỹ, không được để cho người ngoài biết được.”

– Tất cả tu sĩ đều làm việc ác một cách trắng trợn như thế hay sao? Chẳng lẽ chỉ vì một vật chết mà diệt cả một gia tộc?

Diệp Thù nhận ra sự bất lực trong giọng nói của Yến Trường Lan, mí mắt hắn hơi rủ xuống, đáp:

– Tu sĩ cầu trường sinh đều là đi ngược lại ý trời, chỉ cần gặp được cơ duyên sẽ tranh giành bất chấp cả mạng sống. Nơi mà hai ta đang sống chính là phàm giới, linh khí trời đất rất thưa thớt, thiếu thốn tài nguyên, tuy không biết tại sao tên tu sĩ họ Lý lại đến đây, nhưng giết vài chục tên người phàm vì một món bảo vật đối với gã cũng không đáng là gì…

Yến Trường Lan đột nhiên im lặng. Mới mấy ngày trước chàng còn là một thiếu niên sáng sủa, tính tình nhân hậu nghĩa khí, tuy biết trên đời quả thật có người vì lợi ích mà không từ thủ đoạn, nhưng chàng không biết có người có thể tàn nhẫn đến mức này, càng không ngờ tới người thân của mình lại nhẫn tâm phản bội chỉ vì quyền lực và địa vị. Sau khi đau đáu một hồi, chàng không khỏi cảm thấy may mắn vì mình vẫn còn một người bạn bằng lòng ra tay trợ giúp, để trái tim chàng không hoàn toàn hóa thành một tảng băng lạnh lẽo.

– Diệp huynh, tôi có một chuyện, xin mạo muội muốn hỏi anh.

– Xin anh cứ nói.

– Không biết làm cách nào để đặt chân vào con đường tu hành?

Nói đoạn, Yến Trường Lan cảm thấy hổ thẹn vô cùng. Chàng còn nhớ như in chuyện đêm đó, tên khốn kia biến ra một ngọn lửa từ hư không, chỉ một kích đã dễ dàng phá tan nội lực hộ thể của phụ thân chàng, đây chính là bản lĩnh của thần tiên, mà phương pháp của thần tiên tất nhiên là điều bí mật. Diệp huynh cũng là tu sĩ, tuy hai người là bạn bè thân thiết nhưng hắn chưa từng nhắc đến một lời, nghĩ lại thì nguyên nhân hẳn nằm ở một câu “tiên phàm khác biệt”.

Diệp huynh cứu chàng một mạng, ơn nghĩa đó lớn lao như trời biển, chàng lại dò hỏi bí mật của đối phương thì thật không phải chút nào. Chàng thân là con, báo phụ thù là việc thuận theo lẽ trời. Nhưng chàng chỉ là một kẻ phàm nhân yếu ớt, dù có rèn luyện võ học cả đời cũng không thể đuổi kịp sự nhiệm màu của thần tiên, thế thì lấy gì mà báo thù rửa hận? Nếu Diệp huynh không bằng lòng, chàng cũng sẽ không khiến hắn khó xử, ngược lại còn phải tìm đủ mọi cách để chuộc lỗi. Còn như không hỏi ra câu này, hắn thật sự không xứng làm con.

Diệp Thù không trả lời ngay mà nói rằng:

– Con đường tu hành gian nan khắp chốn, không có nghị lực và quyết tâm cực lớn thì không thể tu thành chính quả. Tu sĩ có tu vi dưới tầng bốn Luyện Khí, ngoại trừ biết chút pháp thuật thì mọi thứ đều không thể so sánh với cao thủ nhất đẳng, nếu cao thủ nhất đẳng phản ứng đủ nhanh thì hoàn toàn có thể giết ngược lại tu sĩ. Mà bí tịch công pháp của phàm nhân cũng không khó để sở hữu. – Nói đến đây, Diệp Thù phát hiện Yến Trường Lan lắng nghe rất chăm chú, lời tiếp theo hắn nói càng thuận hơn. – Nhưng một khi quyết định tu hành, con đường phía trước sẽ dài vô cùng vô tận, lúc nào cũng có thể mất mạng. Nếu không đủ tư chất, tu luyện mấy năm, mấy chục năm cũng sẽ không có thành quả đáng kể. Hiện tại cảnh giới của tôi chỉ có tầng một Luyện Khí, muốn đột quá tới tầng hai còn cần khổ tu một thời gian dài nữa.

Yến Trường Lan biết Diệp Thù có ý tốt nên mới giảng giải tỉ mỉ như thế, chàng cảm kích trong lòng, bèn nói một cách nghiêm túc:

– Muốn tu luyện đến đỉnh cao của thần công cần tiêu tốn một khoảng thời gian dài, nhưng lại chưa chắc có thể đánh bại được tu sĩ. Chỉ có cách trở thành tu sĩ, nếu tư chất không đủ tôi sẽ chăm chỉ tu luyện, bất kể dùng biện pháp nào cũng phải kéo dài tuổi thọ, nâng cao thực lực, dầu mất bao lâu đi nữa tôi cũng phải tìm bằng được gã tu sĩ họ Lý kia, báo thù cho phụ thân.

Diệp Thù nhìn sâu vào mắt Yến Trường Lan, nhận ra chàng đã quyết chí tu tiên, hắn mới gật đầu nói:

– Không giấu gì Yến huynh, lúc trước anh bị trọng thương, kinh mạch gần như đứt đoạn gần hết, trong khi tiến hành trị liệu cho anh, đột nhiên linh căn của anh xảy ra biến dị, trong họa có phúc. Linh căn biến dị ấy là song linh căn Phong Lôi, tư chất của anh còn cao hơn cả tôi đấy. – Vừa nói, hắn vừa lấy tấm vải lụa viết công pháp đưa cho chàng. – Đây là công pháp tôi vô tình đạt được, thích hợp cho người có song linh căn Phong Lôi tu luyện, nghĩ lại thì đúng là anh có duyên với bộ công pháp này.

Yến Trường Lan không dám tưởng tượng còn có nhiều chuyện tốt như thế rơi xuống đầu mình, mà tất cả điều đó toàn do Diệp Thù mang đến. Ơn nghĩa sâu nặng, không biết làm sao để đáp lại. Chàng lập tức xốc chăn, định quỳ xuống tạ ơn ân nhân.

Diệp Thù vội vàng ngăn cản hành động của chàng, hắn nói:

– Anh không cần phải làm thế, chúng ta là chỗ bạn bè, về lý về tình đều nên nâng đỡ lẫn nhau. Nếu người gặp hoạn nạn là tôi, với tính tình của anh chắc hẳn cũng sẽ ra tay tương trợ, không màng sinh tử, có đúng vậy hay không?

Quả như lời Diệp Thù nói, nếu hắn gặp nạn thì chàng sẽ dốc hết sức giúp đỡ, tuyệt không do dự. Nhưng dù sao lúc này người chịu ơn vẫn là chàng, chàng không có cách nào thoải mái tiếp nhận được.

Diệp Thù chậc lưỡi nói:

– Nếu anh thật sự quỳ xuống thì sau này hai ta phải nhìn mặt nhau thế nào?

Bất đắc dĩ, Yến Trường Lan đành bỏ qua ý định vừa rồi, chỉ ghi tạc ân tình vào đáy lòng.

Diệp Thù nói:

– Công pháp này có chỗ không tầm thường, anh phải nhanh chóng ghi nhớ rồi đem đốt nó đi, đừng nên để rơi vào tay người khác. Sau này anh tu luyện gặp chỗ không hiểu có thể đến hỏi tôi.

Yến Trường Lan nhớ kỹ, nói tạ ơn Diệp Thù, sau đó chàng lấy ra một miếng ngọc bội từ trong túi áo cánh đưa cho đối phương.

Lòng Diệp Thù nao nao.

Yến Trường Lan nghiêm mặt, giọng nói có phần ủ rủ:

– Trước khi cha tôi qua đời, người đã dùng một chưởng đánh tôi bay ra cửa sổ, lúc chạy thoát rồi tôi mới phát hiện ra miếng ngọc bội này. Giờ nghĩ lại, có lẽ bảo vật mà gã tu sĩ muốn chiếm đoạt là thứ này. – Chàng thở dài, nói tiếp. – Miếng ngọc bội này đã gián tiếp hại chết cả gia đình tôi, nhìn thấy nó tôi chỉ càng thêm đau lòng mà thôi. Anh đã cứu mạng tôi, còn truyền công pháp tu tiên cho tôi, tôi tưởng muốn trao nó cho anh, chỉ mong nó có tác dụng phần nào đối với anh.