Diệp Thù đánh giá khối ngọc bội trong tay: màu ngọc trong như nước biển, sờ vào không có cảm giác mát lạnh mà ấm áp ôn hòa, chất ngọc thế này ở phàm giới cũng được xem là mỹ ngọc, song đối với tu sĩ lại chỉ là vật tầm thường. Linh khí bên trong ngọc bội cực kỳ loãng, mặt ngọc có khắc một gốc hoa lan đẹp đẽ, xung quanh có phù văn ẩn hiện. Nhận ra phù văn này có tác dụng lưu giữ âm thanh, hắn bèn rót một tia pháp lực vào ngọc bội. Tích tắc sau, một giọng nói già nua vang vọng giữa phòng.
“Yến Bắc – trưởng nam thuộc họ Yến ở quận Hồng Sơn mang ngọc bội này đến Bạch Tiêu Tông, tìm chân nhân Trúc Cơ La Khánh để đổi lấy một nguyện vọng.”
Nghe được lời này, Diệp Thù lập tức sáng tỏ, hắn nhìn về phía Yến Trường Lan, nói rằng:
– Thì ra đây là tín vật do một vị chân nhân Trúc Cơ lưu lại, chắc là hồi còn trẻ Yến thành chủ từng giúp đỡ tu sĩ tên La Khánh này nên người nọ mới để lại tín vật, nhưng không biết vì sao tin tức lại lộ ra ngoài khiến cho phủ thành chủ gặp đại nạn.
Vành mắt Yến Trường Lan đỏ ửng, nói:
– Gã tu sĩ họ Lý bày mưu cướp đoạt ngọc bội chỉi vì muốn đổi lấy một lời hứa của chân nhân La Khánh? Gã không phải là người nhà họ Yến, làm thế nào để dùng được ngọc bội?
– Có lẽ gã không biết ngọc bội ẩn chứa huyền cơ, hoặc biết nhưng vẫn muốn thử một lần. – Thấy Yến Trường Lan không hiểu, Diệp Thù thở dài giải thích. – Sau khi hoàn thành bước dẫn khí nhập thể, tu sĩ sẽ tiến vào giai đoạn Luyện Khí. Tổng cộng có chín tầng Luyện Khí, tầng thứ mười được gọi là viên mãn, đột phá viên mãn là đến Trúc Cơ, mà ở cái nơi linh khí trời đất cực kỳ loãng này, toàn bộ tu sĩ có cảnh giới Luyện Khí viên mãn muốn thăng cấp lên Trúc Cơ sợ rằng ngàn vạn người mới có một. Đối với một gã tu sĩ tầng hai Luyện Khí, chân nhân Trúc Cơ giống như một ngọn núi cao, nếu được đối phương nhận làm học trò thì sau này sẽ có nhiều khả năng với tới cánh cửa Trúc Cơ hơn.
Yến Trường Lan trầm mặc, hai nắm tay siết chặt. Vì một cơ hội xa vời, vì một khả năng mong manh mà gã tu sĩ họ Lý kia thẳng tay hủy diệt một dòng họ. Hay cho một tên tu sĩ đi ngược lại ý trời! Cơn phẫn nộ trong lòng chàng lúc này chẳng khác nào dung nham đang sục sôi, nhưng ngoài mặt chàng không hề biểu lộ mảy may. Ngẫm lại miếng ngọc bội này có nguồn gốc từ một vị chân nhân Trúc Cơ, chàng tặng nó cho Diệp Thù cũng xem như báo đáp được phần nào ân nghĩa của đối phương.
– Anh đang lo mình không có cùng huyết mạch với cha tôi nên không thể dùng nó hay sao? Nếu thế thì anh cứ yên tâm, khi gặp được vị chân nhân đó anh cứ dẫn tôi theo là được.
Diệp Thù lắc đầu:
– Không phải thế, vật này vốn vô dụng với tôi.
Yến Trường Lan ngẩn ra. Diệp Thù nói tiếp:
– Yến huynh này, anh đã quyết tâm bước lên con đường tu hành, nay có ngọc bội trong tay chi bằng nhân cơ hội này tiến vào Bạch Tiêu Tông. Anh biết không? ‘Tài, lữ, pháp, địa’ là bốn nhân tố mấu chốt quyết định chặn đường tu hành của anh dài hay là ngắn. Trong đó ‘tài’ là tài nguyên, ‘lữ’ là thầy, đạo hữu; ‘pháp’ là công pháp, giáo pháp, ‘địa’ là nơi để tu hành, cả bốn thứ này anh đều có thể đạt được dễ dàng nếu tiến vào một tông môn tu tiên. Chỉ cần trở thành đệ tử được coi trọng thì anh sẽ được phát tiền hằng tháng, mặc dầu số tiền tông môn phân phát cho đệ tử thường không đủ dùng nhưng anh có thể tiếp nhận nhiệm vụ của tông môn để kiếm thêm thu nhập và tài nguyên tu luyện. Sau khi bái sư, bên cạnh anh sẽ có sư huynh, sư đệ, sư tỷ, sư muội, đồng môn cùng nhau luận bàn công pháp, từ đó đúc kết được kinh nghiệm quý báo. Trong tông môn thường có trận pháp Tụ Linh dùng để tập trung linh khí trời đất cho đệ tử tu hành. Những lợi ích này tốt hơn so với tu sĩ bên ngoài không chỉ vài lần đâu.”
Lúc Diệp Thù từ chối, Yến Trường Lan định nói gì đó, song nghe hắn nói đến đây, chàng bỗng rơi vào yên lặng. Chàng biết rõ đối phương đang chỉ dạy cho mình, mỗi câu, mỗi từ đều quý như châu ngọc vậy.
Thấy chàng chịu tiếp thu, Diệp Thù hài lòng gật đầu, nói tiếp rằng:
– Anh đã có công pháp trong tay, xem như có được một nửa ‘pháp’, nhưng ‘tài, lữ, địa’ ba thứ còn lại đều không, nếu tự mình đi tìm thì phải gian nan cỡ nào? Khắp thiên hạ, hầu hết tu sĩ có thành tựu đều xuất thân từ tông môn, họ bỏ xa tán tu cả trăm dặm. Anh đã có cơ duyên thì phải nắm chặt lấy mới đúng. Tôi tính thế này, anh nghe thử xem sao. Trước hết anh hãy tìm biện pháp đi đến Bạch Tiêu Tông, bằng vào song linh căn biến dị Phong Lôi, anh hoàn toàn có thể được một người thầy tốt nhận làm học trò, lại có chỗ dựa là chân nhân La Khánh. Nếu La Khánh là người sáng suốt, nhìn thấy tiềm lực của anh, thậm chí lão có thể tìm giết gã tu sĩ họ Lý giúp anh cũng nên.
Lòng Triệu Minh nóng như lửa đốt. Nếu nói trước kia vì nhận ân cứu mạng của Diệp Thù mà chàng xem đối phương là Chính Bắc giúp chàng định vị được bản thân, không lạc lối trong bóng tối của hận thù, thì nay chứng kiến Diệp Thù tận tâm suy nghĩ cho chàng, chỉ dẫn cho chàng từng đường đi nước bước, bao nỗi phẫn uất dồn nén trong chàng bỗng chốc được xoa dịu, tâm trạng cũng dần trở nên tốt hơn. Bất luận gặp phải biến cố cỡ nào, chỉ cần có Diệp Thù bên cạnh thì chàng sẽ không cảm thấy thế giới này xấu xí và dơ bẩn nữa. Nghĩ vậy, chàng càng thêm quý trọng người bằng hữu này.
– Anh nói rằng tôi có song linh căn Phong Lôi chắc chắn sẽ được tông môn đón nhận, vậy chi bằng anh hãy sử dụng miếng ngọc bội này để hai ta cùng được vào tông môn tu tiên?
Nói đoạn, Yến Trường Lan bỗng nhận ra một vấn đề, chàng không biết linh căn của Diệp Thù ra sao, nếu tư chất của hắn không bằng chàng, chẳng phải hắn không thể nắm chắc cơ hội gia nhập tông môn ư? Nếu ngọc bội giúp ít được cho hắn, khiến hai người có thể đồng hành cùng nhau thì chàng sẽ càng vui mừng hơn. Tài, lữ, pháp, địa, trong đó lữ là sư phụ, đồng môn, chàng cảm thấy Diệp Thù mới là một người thầy, một người bằng hữu chân chính của mình.
Nét mặt Diệp Thù hơi thay đổi, rồi chợt lắc đầu nói:
– Lời vừa rồi của tôi cũng không phải là lời từ chối, mà sự thật đúng là như thế. Không dối gạt chi anh, phương pháp tu luyện của tôi và các tu sĩ khác có chỗ bất đồng nên không tiện gia nhập vào tông môn.
Yến Trường Lan không hiểu ý Diệp Thù, nhưng quan sát sắc mặt đối phương, chàng biết hắn nói thật nên không khuyên nữa, vốn là trong lòng có một chút nuối tiếc mà thôi.
Diệp Thù không muốn dây dưa mãi chuyện này nên hỏi Yến Trường Lan rằng:
– Không biết sau này anh có tính toán gì?
Yến Trường Lan đáp:
– Cha tôi đã qua đời rồi, chuyện đầu tiên tôi muốn làm là an táng thi thể của ông, sau đó đi tìm người bạn sinh tử của cha để nhờ vả… – Nói đến đây, giọng chàng có hơi gượng gạo. – Tôi định mượn người đó một ít bạc, một mặt dùng cho việc tu hành, mặc khác để tìm hiểu tin tức của Bạch Tiêu Tông. À, Diệp huynh, anh có biết tu sĩ thường hay tụ hội ở nơi nào không?
– Không biết, bằng không tôi đã đến đó từ lâu.
Yến Trường Lan vừa thấy thất vọng lại vừa thấy may mắn. Tuy chàng không biết Diệp Thù làm thế nào để bước vào con đường tu hành, cũng không rõ vì sao hắn biết được rất nhiều thứ, thế nhưng chàng cũng không định tìm hiểu nguyên do. Nếu Diệp Thù không cho chàng ở lại đây thì hai người đã không có duyên trở thành bằng hữu, có lẽ cả đời chàng cũng không thể tìm được người nào tốt với mình hơn Diệp Thù.
– Không biết anh có bằng lòng đồng hành cùng tôi tìm kiếm nơi tu sĩ tụ hội hay không?
Yến Trường Lan nói rất vội, sợ rằng đối phương sẽ lắc đầu hoặc đưa ra lời từ chối. Nhưng may mắn thay Diệp Thù đã gật đầu đồng ý. Chàng mỉm cười, tuy mặt mày vẫn còn sót lại nét đau thương nhưng hình bóng của thiếu niên tươi sáng xưa kia đã dần quay trở lại.
– Có anh làm bạn, dầu chuyến đi này có gặp phải muôn vàn nguy hiểm thì tôi cũng sẽ không sợ hãi.
Chưa từng có ai nói với Diệp Thù như thế nên nhất thời hắn không kịp phản ứng, một lúc sau mới gật đầu nói:
– Mấy ngày trước tôi đã chuẩn bị xong quà tặng cho anh.
– Thật không?
Diệp Thù lấy thanh kiếm gỗ để trong hộp dưới gầm giường ra đưa cho Yến Trường Lan. Chàng cầm kiếm, cảm nhận được thân kiếm như có một dòng nước chảy qua, mát lạnh vô cùng, nhưng nhìn lại thì thanh kiếm vốn không hề dính một giọt nước. Chàng không khỏi khen ngợi một câu:
– Kiếm tốt.
Sau đó, chàng lại cẩn thận đánh giá thanh kiếm một lần nữa. Bề mặt kiếm trơn láng, không có lấy một vết xước hay hoa văn trang trí nào, chàng cũng không phân biệt được thanh kiếm này được làm bằng chất liệu gì, giống kim loại nhưng không phải kim loại, giống gỗ nhưng cũng không phải gỗ, cầm vào tay lại nhẹ như không. Chàng thử vung kiếm, trong phòng lập tức vang lên âm thanh xé gió, ánh sáng chói lòa hiện ra trong góc, nếu vừa rồi chàng truyền nội lực vào kiếm thì có lẽ chỗ đó đã xuất hiện một vết chém sâu hoắm.
Yến Trường Lan hiểu rõ thanh kiếm này tuyệt đối không phải là vật phàm. Như đọc được suy nghĩ của chàng, Diệp Thù nói:
– Trong lúc rèn kiếm tôi có áp dụng phương pháp luyện khí vào đó, nhưng vì pháp lực của tôi còn yếu kém nên thành phẩm tạo ra khá thô thiển. Anh dùng kiếm này đối địch với phàm nhân thì còn được, chứ gặp tu sĩ có pháp khí thì nó không thể phát huy tác dụng lớn.
Yến Trường Lan không hề để ý những chuyện đó, chàng chỉ biết Diệp Thù rèn kiếm cho mình, nhiêu đó thôi đã khiến chàng vui sướng vô cùng. Chàng cảm thấy hứng thú với vài từ trong lời vừa rồi của đối phương, bèn hỏi:
– Luyện khí? Pháp khí?
– Giống như người luyện võ các anh dùng vũ khí để đánh nhau, thì tu sĩ dùng pháp khí để đấu pháp. Tu vi của tôi là tầng một Luyện Khí, hiện tại pháp khí hạ phẩm tôi cũng không sử dụng được, đến khi tu vi của tôi tăng lên tầng hai Luyện Khí mới có thể sử dụng pháp khí hạ phẩm. Tu sĩ tầng hai Luyện Khí vốn chỉ có lượng pháp lực gấp đôi tu sĩ tầng một Luyện Khí mà thôi, nhưng nếu tu sĩ tầng hai Luyện Khí may mắn có được pháp khí thì khi chiến đấu với tu sĩ yếu hơn cũng giống như thái rau cắt dưa vậy. Người có thể luyện chế được pháp khí gọi là luyện khí sư, tuy tôi bất tài nhưng đối với đạo này cũng có vài phần hiểu biết. Kiếm gỗ có thể cho anh dùng tới giai đoạn tầng hai Luyện Khí, nhưng đến tầng ba sợ rằng nó không gánh nổi lượng pháp lực lớn lao, cần phải đổi pháp khí khác. Tu sĩ cảnh giới Luyện Khí chỉ dùng pháp khí hạ phẩm, vì tu sĩ cấp thấp thường rất khó có được một món pháp khí.
Yến Trường Lan cẩn thận ghi nhớ những kiến thức này vào lòng. Sau đó Diệp Thù lại giảng thêm một ít kiến thức về tu hành cho chàng nghe, để tránh cho đến lúc chàng bước vào tông môn mà cái gì cũng không biết. Còn về pháp khí, đợi khi chàng đặt chân vào con đường tu hành hắn sẽ tìm cách thu gom một ít tài liệu luyện khí để luyện chế cho chàng một món pháp khí tốt hơn.