Hương thuốc nhàn nhạt, lửa lò ấm áp và bầu không khí yên bình.
Thiếu niên đắp một chiếc chăn mỏng nằm trên giường, ngón tay hơi cong nhẹ, trong đầu hiện lên một số cảnh tượng. Là người thuộc một nhánh của gia tộc họ Diệp, cha mẹ mất khi cậu còn đỏ hỏn, được gia tộc nuôi lớn… Lúc rảnh rỗi, cậu thường quan sát những đứa trẻ trong tộc luyện võ và bắt chước theo, gia tộc thấy cậu có tư chất bèn có ý muốn bồi dưỡng… Tuy nhiên, trước khi bắt đầu luyện võ thì cậu đột ngột sốt cao, chuyện này để lại di chứng, khiến đầu óc của cậu mơ mơ màng màng, đừng nói là tập võ, cho dù ở chung với người khác cậu cũng biểu hiện như một kẻ ngốc. Dạo ấy trở đi cậu thường xuyên bị đồng tộc bắt nạt và chế giễu… Chỉ vì bất cẩn, cậu suýt làm cho cô con gái thuộc dòng chính của gia tộc bị tổn thương dung mạo, sau đó cậu bị trục xuất khỏi tộc, chỉ được cấp cho một căn nhà tranh trên núi và một mảnh ruộng nhỏ trước nhà để sinh sống… Cậu được một tỳ nữ từng hậu hạ ở gia tộc quan tâm nên có được thứ gì ngon cũng đều để dành cho cô ta… Đến hôm nay, khi đang trên đường mang thức ăn cho tỳ nữ ấy, lúc tới cửa thành thì chạm mặt với đám công tử tiểu thư nhà họ Diệp, bị chúng đẩy ngã, đập đầu vào đá nhọn mà chết.
Khi cơ thể này tỉnh dậy lần nữa thì đã không còn là thiếu niên xui xẻo kia nữa, mà linh hồn thay thế chính là thiếu tộc trưởng của gia tộc họ Diệp – Diệp Khiên.
Nguyện vọng lớn nhất của cậu ta là hoàn thành tâm nguyện cho ả tỳ nữ. “Xem” xong những thông tin trên, ngoài mặt Diệp Khiên vẫn bình tĩnh, nhưng trong lòng thì cười lạnh.
Chủ nhân ban đầu của thân thể này có tên là Diệp Thù, bản tính cậu ta vốn đơn giản, sau khi lâm trọng bệnh thì chính thức trở thành một kẻ ngu si. Song, Diệp Khiên lại có thể nhìn thấy hết những điều bất thường ẩn trong đó.
Bẩm sinh Diệp thù đã thông minh, nhưng vì tài nguyên trong tộc có hạn, nếu gia tộc muốn bồi dưỡng hắn tất sẽ phải cắt giảm phần của những đồng tộc khác. Vốn dĩ người có tư chất cao nhất trong tộc là Diệp Tuấn, Diệp Thù xuất hiện chính là vách ngăn chắn ngang con đường phát triển của Diệp Tuấn, đương nhiên gã không thể cam tâm. Gã lén lút tìm người dâng một bát thuốc khiến cho Diệp Thù ngã bệnh, từ đó hóa thành kẻ ngốc, không thể canh tranh với gã được nữa.
Tỳ nữ mà Diệp Thù nhớ thương tên là Hồng Uyên, ả là cô nhi được cha mẹ Diệp Thù cưu mang, nếu tương lai không có gì bất ngờ xảy ra thì ả sẽ là người làm ấm giường cho Diệp Thù. Cha mẹ Diệp Thù không biết vì lý do gì mà qua đời, Hồng Uyên nhận nhách nhiệm hầu hạ cho cậu chủ, sau lại gia tộc phát hiện tư chất luyện võ của Diệp Thù, địa vị của Hồng Uyên cũng khác đi. Song, lúc đó tuổi tác của Hồng Uyên đã lớn, mà Diệp Thù vẫn còn là trẻ con nên hai người không có tình cảm nào khác ngoài tình chủ tớ. Ít lâu sau ả bị Diệp Tuấn dùng lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ liền sinh lòng ái mộ, nguyện vì hắn vượt lửa băng sông. Chén thuốc bỏ độc kia cũng là do đích thân Hồng Uyên nấu và đút cho Diệp Thù, để rồi thay đổi số phận cậu ta mãi mãi.
Nhưng sao Diệp Tuấn có thể thích Hồng Uyên được chứ? Gã chỉ mượn tay ả để hãm hại Diệp Thù, sau đó lại lợi dụng đồng tộc đuổi cậu ta ra khỏi cổng lớn nhà họ Diệp, từ đó Diệp Thù bị làm nhục đủ đường, tất cả chỉ vì gã không ưa cậu ta… Hồng Uyên cảm thấy áy náy với Diệp Thù, đôi khi cũng thấy thương hại cậu ta, song vì Diệp Tuấn mà ả chưa từng thật sự giúp đỡ cậu ta lần nào.
Và tâm nguyện lớn nhất của Hồng Uyên chính là được cưới Diệp Tuấn.
Trong đời Diệp Khiên ghét nhất là những kẻ phản bội, Diệp Câu ngày xưa cũng vậy, Hồng Uyên bây giờ cũng vậy.
Diệp Tuấn hại Diệp Thù đến mức này, dù sao cũng vì tranh giành lợi ích, so bề âm mưu, muốn trách cũng chỉ có thể trách thủ đoạn của Diệp Thù không bằng người. Nhưng Hồng Uyên chịu ân cứu mạng của cha mẹ Diệp Thù mà vẫn lấy oán báo ân, ả vô liêm sỉ tới nỗi dù có xé xác thành trăm nghìn mảnh cũng không đủ để giải mối hận này.
Tiếc rằng thân thể này thuộc về Diệp Thù, sau khi trở nên ngu ngốc, chấp niệm duy nhất của cậu ta là muốn hoàn thành tâm nguyện cho Hồng Uyên, thật sự rất đáng thương. Nếu Diệp Khiên muốn sử dụng thân xác này thì phải xua tan chấp niệm của Diệp Thù. Không những không thể giết Hồng Uyên mà còn phải giúp ả ta được gả cho Diệp Tuấn.
Nghĩ tới đây, Diệp Khiên đã có biện pháp đối phó.
Hắn sẽ giúp cho Hồng Uyên… đạt được mong ước.
Vì đã có đối sách nên Diệp Khiên lập tức quẳng đám người đó ra khỏi tâm trí. Hiện tại hắn không có tu vi, song thần thức thì vẫn còn, đủ để biết được trong cơ thể hắn đang xảy ra chuyện gì.
Bên trong đan điền của Diệp Khiên đang trôi nổi một hạt châu màu xám, hắn nhận ra đây chính là bảo vật đến từ cấm địa gia tộc của mình – Hỗn Nguyên Châu. Năm đó, sau khi tìm thấy viên ngọc này, các trưởng lão chưa kịp tìm hiểu công dụng thì tin tức đã bị rò rỉ. Chẳng rõ Hỗn Nguyên Châu do vị trưởng lão nào cất giấu mà nay nó lại theo hắn đến đây, hơn nữa còn ngụ tại đan điền của hắn.
Dựa vào trí nhớ, Diệp Khiên biết được hắn đã quay trở về một nghìn năm trước. Với tu vi Kim Đan hẳn không có cách nào để đoạt xá mới đúng. Hắn đoán rằng chuyện quay về quá khứ và giúp linh hồn hắn nhập vào thiếu niên tên Diệp Thù này chắc chắn có liên quan đến Hỗn Nguyên Châu.
Tuy Hỗn Nguyên Châu nằm trong đan điền nhưng lại không chịu sự điều khiển của hắn. Hắn chỉ cảm thấy giữa mình và Hỗn Nguyên Châu có một mối liên kết mơ hồ. Sau khi cân nhắc một lúc, hắn thử dùng thần thức chạm vào viên ngọc xám, tức khắc, hắn cảm thấy thần thức của mình như bị búa tạ đập vào, đầu choáng váng dữ dội suýt thì ngất đi lần nữa.
Nhưng ý chí của Diệp Khiên cứng cỏi cỡ nào? Hắn cắn răng chịu đựng, mồ hôi lạnh túa ra ướt áo. Chợt, trong đầu Diệp Khiên hiện ra vô số ký tự, chúng lơ lửng như đàn ruồi muỗi, chốc lên chốc xuống rồi ghép lại thành văn chương. Mà dòng chữ to tướng ở hàng đầu tiên hiện rõ là: Hỗn Nguyên Áo Diệu Quyết.
Thì ra là… công pháp truyền thừa?
Diệp Khiên thầm chấn động. Cùng lúc đó, ý thức của hắn bỗng tiến vào bên trong Hỗn Nguyên Châu. Hắn trông thấy một khoảng không mông mênh, ngoại trừ hòn đảo nhỏ ở trung tâm, mọi thứ nơi đây đều hỗn loạn. Trên đảo mọc một cây trúc vàng, trên thân trúc có một chiếc lá, trên lá lại có một lớp sương trắng mỏng manh đang nghiêng xuống từ từ, tụ thành một giọt nước rồi nhẹ nhàng rơi vào chiếc ống trúc bên cạnh.
Đó là vật gì?
Vừa nghĩ đến đây, trong đầu hắn tự nhiên hiểu rõ đây chính là Hỗn Độn Thủy. Hỗn độn nuôi dưỡng vạn vật nên nước này cũng có công dụng như thế. Có điều nước chỉ có thể chứa trong ngọc, nếu không mỗi một ngày trôi qua nó sẽ hóa thành một sợi nguyên khí hỗn độn rồi trở về bên trong khoảng không mênh mông ấy.
Hiểu được đại khái những điều này, Diệp Khiên liền nghe thấy âm thanh cửa bị đẩy ra, sau đó là tiếng bước chân, có người tiến vào và nhấc cổ tay hắn lên bắt mạch.
Lòng Diệp Khiên khẽ động, mí mắt run lên – cũng đến lúc nên tỉnh dậy.
Người ngồi bên giường là một ông lão râu tóc bạc phơ, dáng người gầy gò nhưng đôi mắt có thần, ngón tay có lực, khí chất khá hiền lành, rõ ràng là một thầy thuốc tài giỏi.
Thấy Diệp Khiên mở mắt, lão mỉm cười nói:
- Cậu bé tỉnh rồi à?
Diệp Khiên yếu ớt hỏi:
- Vãn bối… đang ở đâu?
Ông lão ôn hòa đáp:
- Cậu có nhớ mình bị đụng trúng đầu hay không? Thiếu thành chủ đã mang cậu đến đây để chữa thương. Cậu bé đừng lo lắng, thiếu thành chủ là người nhân hậu, ngài đã thanh toán toàn bộ tiền thuốc men, cậu chỉ cần ở lại nghỉ ngơi điều dưỡng, uống vài ngày thuốc để thân thể hồi phục rồi trở về nhà cũng không muộn.
Diệp Khiên nghe vậy liền lộ ra vẻ mặt cảm kích:
- Cảm ơn ông.
Vừa dứt lời, trong đầu hắn bỗng hiện ra một gương mặt quen thuộc. Nếu hắn nhớ không nhầm, khi mới nhập vào thân xác này hắn từng tỉnh lại trong chốc lát, nhưng vì cơ thể suy yếu nên hắn chỉ mới liếc nhìn một cái thì lại rơi vào hôn mê. Người mà hắn nhìn thấy rất giống với vị bằng hữu đồng hành cùng hắn hơn hai trăm năm – huyết khôi lỗi.
Còn nhớ trước khi kích nổ trận pháp, tâm nguyện cuối cùng của hắn là muốn nhìn thấy hình dáng của huyết khôi lỗi khi còn sống. Chẳng lẽ Hỗn Nguyên Châu đã mang hắn đến thời điểm huyết khôi lỗi còn sống, giúp hắn hoàn thành tâm nguyện?
Nghĩ đến đây, Diệp Khiên thở dài trong lòng. Huyết khôi lỗi của gia tộc họ Diệp vốn được luyện chế bằng thi thể của một kẻ cực kỳ tàn ác, xưa nay đều được cấp cho con cháu có thành tích xuất sắc nhằm mục đích bảo vệ chúng suốt đời. Song, ông nội hắn từng nói với hắn, tuy huyết khôi lỗi giết sạch cả một thành trì nhưng y thật sự không phải là loại người độc ác. Những kẻ trong thành kia mới là những kẻ tội ác đầy mình, không một ai vô tội. Hơn nữa, bản thân huyết khôi lỗi tự nguyện yêu cầu được luyện thành huyết khôi lỗi chứ không phải do ông nội hắn bắt được.
Huyết khôi lỗi tự xưng là Huyết Đồ Thiên Lang, nhưng xem ra đó không phải là tên thật. Diệp Khiên không biết được chi tiết, chỉ nghe kể rằng sau khi hắn ra đời không lâu thì huyết khôi lỗi theo ông nội trở về gia tộc, từ đó y luôn canh giữ bên cạnh hắn.
Vì tò mò, Diệp Khiên từng hỏi ông nội tại sao Thiên Lang lại lựa chọn như thế. Ông nội đáp: cả đời Thiên Lang trải qua nhiều gian truân, sau khi báo thù xong thì y tựa như cái xác không hồn, nhưng đúng lúc gặp được Diệp Khiên đang được ông bế trên tay. Diệp Khiên sinh ra đã mang thể trạng suy nhược, có lẽ do duyên phận, vừa gặp Thiên Lang đã vô cùng yêu mến đưa bé này, mà gia tộc họ Diệp lại không thể chấp nhận tiếng xấu trước kia nên y đã tự nguyện tự vẫn, dùng thân thể máu thịt này bảo vệ Diệp Khiên cho đến lúc trưởng thành.
Từ đó, Diệp Khiên nhận ra dù có là người thế nào thì Thiên Lang vẫn luôn đối xử chân thành với hắn. Hắn rất quý trọng huyết khôi lỗi, về sau càng xem y như tri âm tri kỷ mà đối đáp, mặc cho huyết khôi lỗi vốn không hề có nhận thức. Trước giờ Diệp Khiên luôn là người cứng cỏi, tự chủ, song không tránh khỏi những lúc cô đơn mệt mỏi. Có huyết khôi lỗi ở bên, cảm giác ấy sẽ mau chóng tan biến.
Sau đó gia tộc gặp phải biến cố bi thảm…
Diệp Khiên lắc đầu gạt đi những suy nghĩ ấy, thái độ dần trở nên trầm tĩnh.
Nói đến thì cuộc đời của hắn cũng rất nhấp nhô. Cha là con một, sau khi cưới mẹ về gia tộc, cả hai tình đầu ý hợp, chung sống với nhau hòa thuận vui vẻ. Vợ chồng một lòng hướng đạo, mỗi năm đều sẽ cùng nhau ra ngoài rèn luyện, một lần nọ, hai người bị kẻ khác lập mưu hãm hại, trúng phải kịch độc, khó khăn lắm bọn họ mới có thể trốn thoát và trở về gia tộc. Khi ấy mẹ hắn đang mang thai chín tháng, bà đã cố gắng hết sức sinh hắn ra và qua đời ngay sau đó. Nhưng hắn bẩm sinh kinh mạch đã đứt gãy, sức sống vô cùng yếu ớt. Cha hắn vừa đau buồn trước cái chết của vợ vừa lo lắng cho con trai, cho nên ông quyết định dâng tất cả tinh huyết của bản thân cho đứa con rồi ra đi cùng ái thê. Nhưng dù là vậy, hắn cũng chỉ còn một hơi thở, khó có thể tiếp tục sống sót.
Ông nội của Diệp Khiên rơi vào nỗi bi thương tột cùng, nên ông đã dùng bí pháp đóng băng thân thể hắn lại, sau đó đi vân du khắp nơi tìm cách cứu sống hắn. Cho đến tám trăm năm sau, ông mới tìm được một pháp môn giúp hắn phá băng, bắt đầu tu luyện từ đầu.
Bây giờ nghĩ lại, ngày hắn nhập vào thân xác này cũng chính là ngày hắn sinh ra ở kiếp trước, cho nên nhất định phải có nguyên nhân sâu xa trong đó. Chỉ là không rõ hắn tới đây rồi, ở Linh vực Mạc Hà có còn đôi phu thê họ Diệp không, có còn một Diệp Khiên nữa hay không?
Không! Bất kể có một Diệp Khiên khác hay không thì hắn cũng không còn là Diệp Khiên trước kia nữa. Hắn là Diệp Thù. Mà vị thiếu thành chủ có hình dáng giống Thiêng Lang kia…
Tuy không rõ thiếu thành chủ có thật sự là Thiên Lang không nhưng cho dù không phải, chàng ta cũng có ân cứu mạng với Diệp Thù.
Đã nhận được ân huệ thì nên báo đáp.