Kẻ mà người nhà họ Diệp căm hận nhất chính là gã đạo sĩ già Quan Hư Tử, thấy lão muốn chạy trốn, Diệp Khiên lập tức ra lệnh cho khôi lỗi đuổi theo:
- Thiên Lang, đi giết lão!
Khôi lỗi giậm hai chân xuống đất rồi phóng mình đi như một ngôi sao băng đỏ tía, y duỗi thanh trọng kiếm cản trước đường đi của Quan Hư Tử. Lão đạo sĩ vội vung phất trần và gầm lên:
- Tránh ra cho ta!
Khôi lỗi như câm như điếc, chủ động hứng trọn đòn đánh từ phất trần rồi nâng thanh trọng kiếm qua đầu, trảm xuống. Bất đắc dĩ, Quan Hư Tử chỉ có thể dừng lại nghênh chiến.
Ở một hướng khác, tám cây trụ lập phương lần lượt tự phát nổ. Đám tu sĩ chưa kịp kêu la đã bị nổ thành một bãi thịt nát. Trước cảnh tượng thê thảm ấy, sợ hãi hơn ai hết chính là kẻ phản bội – Diệp Câu. Gã chưa từng nghĩ, tên thiếu tộc trưởng tàn phế kia lại có khả năng bày bố cổ trận làm cho vô số tu sĩ phải bỏ mình. Hiện tại gã hối hận vô cùng, nhìn thấy ánh lửa tràn lan, hài cốt khắp nơi, gã muốn mở miệng xin tha, nhưng một tia sáng đã vụt đến trước khi gã kịp lên tiếng.
Cái chết của Diệp Câu thật quá tầm thường, trăm người họ Diệp trông thấy cùng lắm chỉ nở một nụ cười khinh miệt. Lướt qua đống máu thịt gân da chồng chất như chốn địa ngục trần gian, bọn họ lại bật cười khoái trá, thầm nghĩ cho dù mất mạng cũng chẳng còn gì phải tiếc nuối.
Diệp Khiên lạnh lùng nhìn đồng tộc dần dần lịm đi, hắn tự cắt cổ tay, dùng bàn tay dính đầy máu họa lên không trung rất nhiều hoa văn phức tạp. Cùng lúc đó, những cây trụ lập phương nổ ngày càng nhanh, uy lực phát ra cũng ngày càng mạnh.
Vì mất máu quá nhiều nên đầu Diệp Khiên choáng váng dữ dội. Hắn nhìn xung quanh, thấy kẻ thù gần như đã chết hết mới gật đầu hài lòng. Lại nhìn qua Thiên Lang đang giao đấu với Quan Hư Tử. Không đúng! Phải là vài tên tu sĩ cảnh giới Tụ Hợp phối hợp với Quan Hư Tử vây công huyết khôi lỗi. Thân thể khổng lồ của huyết khôi lỗi bị đánh đến tàn tạ, nhưng y vẫn ngoan cường giữ chân đám tu sĩ, dùng thương đổi thương, không cho bọn chúng bất cứ cơ hội nào để phá trận.
Diệp Khiên nhẹ nhàng vuốt ve chiếc trận bàn trong tay. Hắn phun một ngụm tinh huyết cuối cùng lên trận bàn rồi dùng ngón trỏ viết lên đó một hàng chữ cực nhanh. Trận bàn tỏa ra hào quang sáng rực, mà trận pháp cũng bắt đầu run rẩy kịch liệt.
Tám cây trụ lập phương đã không còn, nhưng vẫn có một thứ sức mạnh vô hình tồn tại giữ cho trận pháp không sụp đổ. Từng tấc lại từng tấc đất nổ tung, ngay cả khoảng đất xung quanh Diệp Khiên cũng phát ra tiếng gầm kinh khủng. Trông thấy ngọn lửa đang tới gần từng chút một, nét mặt hắn vẫn vô cùng bình thản, chẳng hề lo sợ.
Đúng lúc này, một tia lửa lộng lẫy bỗng ập đến từ phía sau, không gian chung quanh đám người đang chiến đấu dần dần tan vỡ, uy lực của vụ nổ lớn đến mức dù là tu sĩ cảnh giới Tụ Hợp cũng phải hộc máu và gánh chịu thương tổn nặng nề.
Bên trong ánh lửa, thân thể khổng lồ của Thiên Lang chỉ còn lại một nửa, y chống cánh tay phải còn nguyên vẹn lao đến bên cạnh Diệp Khiên, ôm người vào lòng và rời khỏi biển lửa.
Ngọn lửa nở rộ trên tấm lưng to lớn của Thiên Lang, đốt cháy nửa phần đầu để lộ ra hộp sọ đầm đìa máu. Nằm trong vòng tay huyết khôi lỗi, Diệp Khiên ngẩng đầu nhìn chằm chằm nơi đám người Quan Hư Tử vừa đứng. Tiếng nổ ở nơi đó càng mãnh liệt hơn hết, lẫn trong khói bụi là những cái bóng giãy dụa yếu ớt, cuối cùng bọn chúng cũng không thoát khỏi kết cục thịt nát xương tan.
Càng có nhiều tiếng nổ mạnh vang lên nuốt trọn hết tất cả.
Trận pháp này do chính Diệp Khiên cải tạo, hắn biến đổi Bát Môn Tỏa Thiên Trận thành Bát Phương Tỏa Thiên Trận, có vào không ra, có thể vây cũng có thể giết. Hôm nay trận pháp bị hắn kích nổ hoàn toàn, không chỉ giết hết mấy nghìn tu sĩ mà cả những tên tu sĩ cảnh giới Tụ Hợp cũng không thể toàn thây, toàn bộ đều chết sạch. Song, bản thân hắn cũng vô phương rời khỏi.
Diệp Khiên đưa hai tay áp vào má huyết khôi lỗi, cất giọng yếu ớt:
- Thiên Lang!
Thiên Lang không đáp lại. Y chỉ là một con rối vô tri thì sao có thể đáp lại lời của Diệp Khiên.
- Ngươi làm bạn với ta đã mấy trăm năm, giờ chết cùng một chỗ cũng xem như mãn nguyện.
Ngọn lửa đã leo đến chân hai người, nhấn chìm toàn thân họ trong ánh đỏ.
Diệp Khiên chầm chậm nhắm mắt:
- Nếu có cơ hội, ta rất muốn nhìn thấy hình dáng lúc còn sống của ngươi, muốn nghe giọng nói của ngươi…
Khôi lỗi vẫn im lặng như một pho tượng.
Lời vừa dứt cũng là lúc Diệp Khiên tắt thở. Khoảnh khắc tiếp theo, trận pháp bùng nổ nguồn sức mạnh cuối cùng, sóng lửa cuồn cuộn che lấp hoàn toàn một người một khôi lỗi.
[Linh vực Mạc Hà, Gia tộc họ Diệp là một gia tộc hùng mạnh trải qua hàng trăm đời, chỉ vì khai quật được linh vật Hỗn Nguyên Châu trong cấm địa mà khiến người đời thèm khác. Quan Hư Tử – bằng hữu thâm giao của gia chủ dòng họ Diệp – lập mưu giết chết rất nhiều cường giả có thực lực đỉnh cao, sau đó lão lại tập hợp mấy nghìn tu sĩ vây công gia tộc họ Diệp, đồ sát hơn phân nửa đồng tộc. Thiếu tộc trưởng nhà họ Diệp cùng trăm đồng tộc còn sống khởi động trận pháp thượng cổ tiêu diệt toàn bộ kẻ xâm nhập, từ đó gia tộc họ Diệp biến mất trong dòng sông lịch sử, Hỗn Nguyên Châu không rõ tung tích.]
Chuyện về gia tộc họ Diệp gây chấn động toàn bộ Linh vực, nhưng không ai biết rằng dưới một nguồn sức mạnh vô hình, thời gian và không gian bị đảo ngược… Có một thiếu niên tỉnh dậy từ nghìn năm trước.
…
Thành Minh Sơn.
Giờ Ngọ, nắng gắt không một bóng mây. Trong thành vắng người qua lại nhưng binh sĩ vẫn đứng gác trang nghiêm. Tuy nhiên, trước cổng thành lại có một nhóm nam nữ y phục cầu kỳ đang xô đẩy một thiếu niên, trên mặt mỗi người đều hiện lên sự khinh bỉ.
Thiếu niên nọ đeo một chiếc gùi trên lưng, người gầy nhom như que củi, cậu ta bị người ta đẩy mà vẫn không lên tiếng, chỉ đi vòng qua ý đồ muốn vào thành từ hướng khác. Ngờ đâu đám nam nữ kia bị ngó lơ thì sinh bực, một tên mập vận quần áo đẹp đẽ vội bước tới đạp thiếu niên ngã lăn ra đất.
Xui xẻo thay, nơi thiếu niên ngã xuống có một hòn đá cạnh sắc nhô lên, gáy cậu ta đập mạnh vào đó, máu lập tức chảy ra ồ ạt thấm ướt cả phần đất xung quanh.
Đám nam nữ nhìn thấy cảnh ấy thì hết hồn, chúng hoang mang liếc nhìn nhau rồi không hẹn mà cùng bỏ mặt thiếu niên nọ, lao nhanh về phía cửa thành. Tên lính canh cửa nhận ra thân phận của đám người nên không hề ngăn cản. Chờ bọn chúng rời khỏi, cảnh tượng máu me hiện ra trước mắt dọa cho gã sợ vỡ mật. Khuôn mặt thiếu niên nhòe trong sắc đỏ, cậu ta mở miệng muốn nói gì đó nhưng hơi thở dần trở nên yếu ớt, không mở mắt nổi nữa.
Đám lính canh cửa không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy, bọn họ nhìn thiếu niên sắp sửa lìa đời rồi lại nhìn nhau đầy bối rối. Bọn họ không thể tự ý rời khỏi vị trí khi đang thi hành nhiệm vị, mà nơi này lại không có ai, trong người họ càng không có thuốc trị thương, họ chẳng biết nên làm gì tiếp theo. Nghĩ lại thì cũng do bọn họ phản ứng chậm, nếu biết thiếu niên nọ bị thương nặng như thế thì đã giữ đám nam nữ kia lại và bắt chúng đưa cậu ta đến chỗ thầy thuốc rồi.
Đội trưởng đám lính ra lệnh:
- Trước tiên cứ kiểm tra coi thằng nhóc đó còn thở không.
Một tên lính định tiến lên. Đúng lúc đó, xa xa bỗng truyền đến tiếng vó ngựa, một nhóm người và ngựa xuất hiện trong tầm mắt. Dẫn đầu là một thiếu niên vận y phục được may bằng vải thổ cẩm màu tuyết trắng, tóc dài cột cao, thần thái tươi sáng. Chàng vung roi điều khiển con ngựa chạy nhanh hơn, chốc lát đã tới được cổng thành.
Thiếu niên là người tới nhanh nhất, nhìn thấy vệt máu loang lổ trên đất thì cau mày, chàng vội ghìm cương và chạy tới hỏi:
- Chuyện gì thế này?
Thoạt tiên, đám lính hô vang:
- Thiếu thành chủ!
Và tên đội trưởng bắt đầu thuật lại toàn bộ sự việc, hắn cũng tiết lộ luôn danh tính của đám nam nữ kia.
Thiếu niên áo trắng có dung mạo rất tuấn tú, là người có tâm tính ngay thẳng, trong sáng như mặt trời. Nghe vậy, chàng không vội suy nghĩ nhiều mà chỉ tiến đến ôm lấy thiếu niên.
- Người nhà họ Diệp càng ngày càng ngông cuồng, dám làm ra loại chuyện giết người giữa ban ngày ban mặt. Chờ ta trở về bẩm báo với cha, nhất định phải trị tội đám ác ôn bọn chúng!
Thấy hành động của thiếu niên áo trắng, gã đội trưởng giật mình, vội vàng nói:
- Hay là để thuộc hạ ôm cậu ta…
Thiếu niên áo trắng đáp:
- Không sao, cứu người quan trọng hơn. - Dứt lời, chàng cũng không lên ngựa mà dậm chân một cái, sử dụng khinh công bay về phía tiệm thuốc trong thành.
Vì vội cứu người nên thiếu niên áo trắng không nhận ra thân thể người trong lòng đang lạnh lẽo và cứng ngắc lại dần dần chuyển sang ấm áp, mí mắt cậu ta nâng lên để lộ đôi mắt sắc lạnh. Chàng ta càng không phát hiện nét mặt của thiếu niên gầy gò sửng sốt trong nháy mắt rồi giây sau lại chầm chậm khép lại.
Còn đám người đi cùng thiếu niên áo trắng đến chậm một chút do thú cưỡi không đuổi kịp tốc độ của chàng, bọn họ không ghìm cương, chỉ phất tay chào hỏi nhóm lính canh cửa rồi thúc ngựa đuổi theo chủ nhân.