Chương 2: Bồi Táng.

“Ầm!”

“Ầm!”

Sau hai tiếng động kinh thiên, đột nhiên có hai cây trụ hình lập phương cực lớn trồi lên từ hai hướng khác nhau, đôi trụ vươn cao không ngừng, nháy mắt đã chọc thủng mây xanh.

Có tu sĩ nghi hoặc:

- Đó là cái gì vậy?

Một gã khác lẩm bẩm:

- Đôi trụ này trông thật quái dị…

“Ầm!”

“Ầm!”

Không chờ bọn họ tìm hiểu rõ ràng, lại có hai cây trụ khác dâng lên từ dưới mặt đất. Ngay giây sau, bốn thanh trụ lập phương nữa cũng xuyên qua bầu trời. Không rõ chúng cao đến đâu, song cho dù đám tu sĩ có ngẩng đầu nhìn lên thì cũng không thể nào nhìn thấy đỉnh. Chúng hệt như cột chống trời vậy!

Đột nhiên, một tên tu sĩ hốt hoảng la lên:

- Là Tỏa Thiên Trụ! Mau nhìn xem, chúng thật sự là Tỏa Thiên Trụ!

- Tỏa Thiên Trụ? Tám cây Tỏa Thiên Trụ cùng xuất hiện, chẳng lẽ là Bát Môn Tỏa Thiên Trận?

- Bát Môn Tỏa Thiên Trận chính là trận pháp thượng cổ, xem cốt linh của tên nhóc kia cùng lắm chỉ hai ba trăm tuổi, thế mà hắn có thể bày bố cổ trận ư?

- Nhìn động tác của hắn xem, đích thực là hắn!

- Nhanh, trận pháp này không tầm thường, nếu không lập tức rời đi e rằng chúng ta khó bảo toàn tính mạng!

- Tìm kiếm sinh môn! Mỗi trận pháp dù lớn hay nhỏ cũng đều có cửa sống, chỉ cần vài người chúng ta ra được bên ngoài sau đó tiến hành phá trận, đến khi đó tên nhóc kia cũng phải bó tay chịu chết!

“Rầm!”

Lại một âm thanh chấn động vang lên. Tám cây trụ lập phương ở tám hướng khác nhau phát ra một nguồn sức mạnh to lớn bọc lấy toàn bộ tu sĩ vào trong. Động tác của Diệp Khiên cực nhanh, chỉ cách một nhịp hô hấp đã điều khiển Bát Môn Tỏa Thiên Trận biến hóa thành một chiếc lồng sắt kín không kẽ hở. Đám tu sĩ vừa nhận ra đây là loại trận pháp nào thì đã không còn cơ hội thoát thân.

Các tu sĩ hoảng loạn như đàn ruồi nhặng không đầu, chèn lấn nhau để tìm kiếm sinh môn. Ban đầu bọn chúng tấn công gia tộc họ Diệp với khí thế hung hăng dữ tợn, mà nay lại tự đẩy mình rơi vào cảnh khốn đốn chật vật như thế.

Lão đạo sĩ đứng đầu thấy vậy thì giận dữ quát lớn:

- Hoảng loạn cái gì? Bát Môn Tỏa Thiên Trận có tới ba cát môn, chẳng qua tác dụng của trận này là làm kiệt quệ tinh thần. Tên nhóc họ Diệp có bao nhiêu hiểu biết về phương diện trận pháp cơ chứ? Nó thống lĩnh một đám binh bại tàn tướng thì sao có thể là đối thủ của tu sĩ chúng ta!

Lời nói của lão đạo sĩ đã trấn tĩnh các tu sĩ. Sau khi bình tĩnh trở lại, không ít người cảm thấy xấu hổ vì hành vi của mình. Song, tuy rất nhiều người đã ngừng di chuyển mà nét mặt vẫn hoang mang vô cùng. Lại có những kẻ hoàn toàn không nghe theo lời của lão đạo sĩ, khi thấy đoàn người không còn chen chúc, bọn họ lập tức nhân cơ hội bay thẳng đến sinh môn. Chưa đầy nửa khắc, nơi cánh cửa truyền đến từng tiếng kêu la thảm thiết, cho tới vài giây sau thì không còn âm thanh nào nữa.

Tình huống kỳ lạ khiến cho người ta sinh lòng lo sợ. Nhiều người không nhịn được lên tiếng:

- Như vậy là sao? Lẽ nào chỗ đó không phải sinh môn?

- Nơi đó đúng là sinh môn, nhưng tại sao các vị đạo hữu ấy lại…- Một người am hiểu trận pháp kinh ngạc nói.

Lời vừa dứt, ba cát môn là sinh môn, khai môn và hưu môn bị một tầng sương trắng dày đặc che khuất, thậm chí một lối nhỏ cũng tìm không thấy. Biến hóa này lại khơi lên một trận ầm ĩ giữa các tu sĩ. Mà lão đạo sĩ cũng hơi biến sắc. Tên nhóc thiếu tộc trưởng kia vốn luôn mang biểu tình lạnh nhạt nhưng hiện nay, trên môi hắn đang nở một nụ cười hết sức kỳ dị. Hàng mày của lão đạo sĩ nhăn lại, lòng bất an muôn phần.

Diệp Khiên bỗng đưa ngón trỏ vẽ một vòng tròn giữa không trung, thoáng chốc, dường như có gợn sóng lan ra từ đầu ngón tay trắng nhợt ấy. Tám cây trụ lập phương như có cộng hưởng, lập tức tỏa ra hào quang sáng chói. Vô số dòng khí mang theo kình lực khủng bố xuyên thẳng qua người đám tu sĩ. Vì không kịp phòng bị nên đã có hơn trăm tên trúng đòn, trong đó có người hoặc bị luồng sáng xuyên thủng đan điền, hoặc bị đánh vỡ đầu chết tươi. Hàng loạt thi thể nện xuống mặt đất ầm ầm, tiếng vang tựa tiếng chuông trấn hồn, khiến cho đám người còn lại sợ đến mức kinh hồn bạt vía.

- Quan Hư Tử! Chính ông nói đây là trận pháp vây nhốt, ông nhìn thử xem, trận pháp vây nhốt mà lại có sức công phá bực đó ư? Đã có rất nhiều đạo hữu phải ngã xuống vì lời nói hàm hồ của ông, tất cả đều là lỗi của ông!”

Lão đạo sĩ châu mày đáp:

- Bát Môn Tỏa Thiên Trận vốn là trận pháp vây nhốt, các vị trong trận cũng có người biết được, bần đạo không nói sai. - Bỗng, lão đạo sĩ nhớ lại động tác kỳ lạ của tên thiếu tộc trưởng kia, lẽ nào tên đó đã cải tạo trận pháp? Lão nghiến răng, trong mắt hiện lên sát ý.

Giờ phút này, toàn bộ đồng tộc đều tập trung bên cạnh thiếu tộc trưởng. Trên thân mỗi người đều được ánh sáng mờ ảo bao quanh, ánh sáng ấy tỏa ra từ chính tấm thẻ ngọc mà họ đang cầm trên tay. Có tu sĩ tinh tế phát hiện sắc mặt đám người bên dưới tái nhợt như thể tinh khí đã bị rút cạn. Điều này làm dấy lên nỗi bất an sâu trong lòng bọn họ.

Lão đạo sĩ tên gọi Quan Hư Tử cũng có chút hiểu biết đối với trận pháp, sau khi sinh lòng nghi ngờ, lão liền quan sát cẩn thận và giật mình nhận ra những tấm thẻ ngọc có sự liên kết với đám người họ Diệp, từng tấm thẻ ngọc cũng liên kết với tám cây trụ lập phương.

Quả nhiên tên nhóc đó đã tiến hành cải tạo trận pháp! Từ vây trận biến thành sát trận!

Quan Hư Tử có phần kinh sợ. Tên nhóc này chỉ mấy trăm tuổi, trầy trật lắm mới kết thành kim đan, nhưng ngay cả trận pháp thượng cổ cũng có thể cải tạo. Chẳng lẽ hắn bắt đầu nghiên cứu trận pháp từ trong bụng mẹ? Thật là khó lường! Nhưng càng như thế, lão càng không thể để hắn sống sót!

Nghĩ thế, Quan Hư Tử liền hét lớn:

- Trận pháp này do tên nhóc kia điều khiển, các vị ra tay tiêu diệt hắn thì trận pháp khắc sẽ sụp đổ. Thẻ ngọc trong tay đám họ Diệp kia cũng rất kỳ lạ, không được chừa mạng cho bất cứ ai!

Trước đó, các tu sĩ hành động lộn xộn do tinh thần hoảng loạn, lời nói của Quan Hư Tử như cọng rơm cứu mạng, bọn họ cứ thế nghe lệnh theo bản năng. Các tu sĩ thi triển thần thông đánh về phía đám người họ Diệp, đặc biệt là tên thiếu tộc trưởng kia, giây lát hắn đã hứng chịu vô số đòn công kích.

Gã người hầu cao lớn bước tới đúng lúc, dùng thân thể cường tráng chắn trước mặt thiếu niên, gã vung tay quét một đường kiếm ngang ngực, thanh kiếm to chảng ngăn cản hơn phân nửa công kích, nửa còn lại trúng trực tiếp vào người gã, công kích của đám tu sĩ không mảy may tổn thương đến thiếu niên. Tuy thần thông của đám tu sĩ vô cùng lợi hại nhưng toàn bộ đều bị lớp phòng ngự bên ngoài thân thể gã người hầu cản lại, công kích đánh vào chỉ phát ra một chuỗi thanh âm leng keng yếu ớt chứ không tạo thành thương tổn.

- Là huyết khôi của gia tộc họ Diệp! Xem tu vi của gã đoán chừng lúc sinh thời đã đạt tới cảnh giới Thần Du, sau khi được luyện chế thì trực tiếp tiến tới cảnh giới Tụ Hợp, rất khó đối phó.

- Tướng mạo của gã rất giống với Huyết Đồ Thiên Lang, kẻ đến từ Hạ giới vào mấy trăm năm trước. Gã từng tung hoành một thời, sau khi đồ sát một phương thì đã mai danh ẩn tích. Không ngờ gã lại bị gia tộc họ Diệp bắt đi để luyện thành huyết khôi lỗi.

Tuy nhóm tu sĩ có phần kiêng dè trước danh tiếng năm xưa của Huyết Đồ Thiên Lang, nhưng trong đám bọn họ có tới mấy kẻ có tu vi Tụ Hợp, đối phó với người nhà họ Diệp vốn dễ như trở bàn tay, cho dù thêm một gã khôi lỗi cũng chẳng là gì. Ban đầu họ chỉ muốn ép buộc đối phương giao bảo vật ra, chẳng dè tên thiếu tộc trưởng kia lại vô cùng cay nghiệt, hắn bày bố trận pháp thượng cổ khiến cho bọn họ cực kỳ khốn đốn, vừa di chuyển đã phải hứng chịu công kích của trận pháp, mười phần công lực chẳng thể phát huy được ba bốn phần.

Đám tu sĩ trải qua trăm cay nghìn đắng, vượt nghìn hiểm nguy mới tu luyện đến cảnh giới hiện tại, sau một thời gian chém giết, bọn họ dần bình tĩnh trở lại, thầm nghĩ chỉ cần tu sĩ bốn phía cùng tiến cùng lùi thì họ vẫn có thể dốc hết toàn lực.

Mặc dầu trận pháp của tên thiếu tộc trưởng kia rất mạnh mẽ, nhưng một khi kẻ địch thích ứng, e rằng nó không thể tàn sát cùng lúc hơn trăm người như trước được nữa.

Bỗng, Diệp Khiên cất tiếng vang dội:

- Hỡi các đồng tộc, mọi người có nguyện chết cùng ta không?

Người nhà họ Diệp cười vang:

- Nhận lệnh của thiếu tộc trưởng, chúng ta có chết cũng không từ!

Diệp Khiên gật đầu:

- Cho dù chết cũng phải mang theo món bồi táng thật hoành tráng. Mọi người, hãy rót toàn bộ tinh huyết vào trong thẻ ngọc, dùng sinh mệnh để tế trận.

Người nhà họ Diệp đồng loạt hành động, họ dùng pháp lực ép tinh huyết vào trong thẻ ngọc. Những tấm thẻ ngọc ấy rất tà dị, vừa tiếp xúc với tinh huyết đã tự động sinh ra lực hấp dẫn mạnh mẽ, chủ động hút lấy toàn bộ máu thịt của trăm người. Trong chớp mắt, đất trời bị nhuộm trong sắc đỏ, mà hào quang huyết sắc ấy lại nhập vào tám cây trụ lập phương một cách nhanh chóng.

Trăm người họ Diệp giờ như một đám thây khô tựa lưng vào nhau, bọn họ cố gắng mở mắt nhìn về phía thiếu tộc trưởng của mình. Diệp Khiên thấu hiểu mong muốn trong lòng mọi người, hắn chỉ tay về một hướng:

- Nhìn mà xem!

Dứt lời, hắn tự cắn vào đầu lưỡi rồi phun máu tươi vào chiếc trận bàn trong tay. Trận bàn cắn nuốt máu tươi như có sự sống, mà cùng lúc, ánh sáng tỏa ra từ tám cây trụ lập phương cũng càng thêm chói mắt.

Tất thảy chỉ gói gọn trong vài hơi thở. Trái tim Quan Hư Tử đập rất nhanh khi trông thấy toàn bộ biến hóa diễn ra bên dưới, lão chẳng tài nào duy trì nổi tác phong đạo mạo thường ngày. Mồ hôi túa ra đầy đầu, lão hét lớn: “Chạy! Chạy mau!”

Lão không cố chấp tấn công đám người họ Diệp nữa mà vội quay đầu chạy trốn, nhưng đáng tiếc đã quá muộn màng. Đám tu sĩ còn lại chưa kịp phản ứng đã cảm thấy đại địa rung chuyển. Đột nhiên, một cây trụ lập phương nổ tung. Toàn bộ tu sĩ đứng gần đó lập tức hóa thành bột mịn dưới uy lực khủng bố. Bất kể người có cảnh giới nào, thân phận nào, cũng phải chịu chung một kết cục.