Chương 1: Diệt Môn.

Trước kia, nơi này vốn có vô số kiến trúc cung điện kéo dài hơn trăm nghìn dặm, nay tuy chỉ còn sót lại tường ngói đổ vỡ, song vẫn có thể nhìn thấy thấp thoáng nét hùng vĩ tráng lệ xa xưa. Sâu bên trong đống đổ nát là một tòa cung điện đứng sừng sững trang nghiêm, đó là từ đường của nơi đây. Trông từ bên ngoài, cung điện như bị bao phủ bởi một tầng ánh sáng bạc với vô số hoa văn kỳ dị lập lòe ẩn hiện, đó là kết giới bảo vệ từ đường.

Dưới lớp kết giới đứng hơn trăm người, có già trẻ lớn bé, trên người họ chi chít những vết thương, máu thấm trên y phục họ đã khô lạnh. Mặc dầu thân thể tàn tạ nhưng nét mặt của mỗi người đều hiện lên sự ngoan cường và quyết tuyệt, họ cầm trong tay vũ khí sắc nhọn, sát khí nghi ngút tận trời xanh.

Bên ngoài kết giới là hàng vạn tu sĩ áo mũ chỉnh tề, chân đạp lên pháp bảo tỏa ra hào quang sáng ngời, từng người bọn họ đều sở hữu khí chất linh diệu, như thần như tiên. Đám tu sĩ chia ra mười phương tám hướng vây quanh từ đường. Lúc này, một lão đạo sĩ đứng đầu đám người bỗng lộ ra biểu cảm “trách trời thương dân”:

- Gia tộc họ Diệp đã mất đi nhiều đồng tộc như thế, giờ các ngươi lại muốn liều mạng chống cự. Không chịu tiếp nhận ý tốt của lão phu sao?”

Trên cao, toàn bộ tu sĩ đều mang ánh nhìn khinh miệt, trong mắt họ, đám người dưới đất chẳng khác nào đàn kiến hôi đang giãy giụa sinh tồn một cách yếu ớt.

- Một đám cô hồn dã quỷ vấn vương trần thế, các ngươi tưởng rằng có thể chạy thoát được hay sao?

- Hỗn Nguyên Châu quý báo nhường nào, đâu phải là thứ mà gia tộc hèn mọn các ngươi có thể mơ mộng độc chiếm, khôn hồn thì mau giao ra đây!

- Linh vật của thiên địa nên thuộc về kẻ có tài đức, gia tộc các ngươi lại muốn chiếm giữ một mình, thật ích kỷ biết bao!

Từng lời nói ẩn chứa sự tham lam nhớp nhúa vọng lại từ bốn phương tám hướng. Nhưng những người bên trong màn kết giới lại không một ai lộ ra thần sắc khiếp nhược, càng đừng nói đến việc xin tha. Bọn họ ngẩng lên, trong mắt chỉ có chán ghét.

Lão đạo sĩ đứng đầu tiếp tục nói:

- Ta lấy thanh danh của mình ra đảm bảo, nếu như gia tộc các ngươi chịu giao Hỗn Nguyên Châu ra thì không những chúng ta sẽ buông tha cho những kẻ ở đây mà còn lưu lại huyết thống cho dòng họ Diệp. Vì truyền thừa của gia tộc, các ngươi nên cân nhắc kỹ lưỡng.

Sau khi nghe thấy những lời ấy, lẫn trong đám đông bên dưới rốt cuộc cũng có người lên tiếng:

- Nực cười! Tên giặc già nhà ngươi dùng danh nghĩa phục ma để lừa gia chủ của chúng ta và các trưởng lão ra ngoài rồi giăng bẫy giết hại, nay lại kéo thêm một đám gian ác đến đây hòng cướp đoạt bảo vật. Đồ đê tiện bỉ ổi! Từng lời ngươi nói ra đều khiến người ta phát ói. Cái danh tiếng thối tha đó của ngươi còn dám mang ra đảm bảo? Ai rảnh nghe ngươi nói dóc? Ai tin tưởng sự đảm bảo của ngươi!

Dứt lời, người nhà họ Diệp cười lớn:

- Họ Diệp chúng ta không tham sống sợ chết!

- Muốn giết thì cứ giết, ai sợ kẻ đó là con rùa rụt đầu!

- Đám đê tiện các ngươi so với ma đạo có khác gì nhau, chúng ta cảm thấy xấu hổ thay các ngươi!

- Mặt người dạ thú, vô liêm sỉ, ta nhổ vào!

Bất kể nam nữ hay già trẻ, người còn sức hay đã mỏi mệt đều đồng loạt chửi ầm lên, chẳng chút nào lo sợ, khí thế liên tục dâng cao, họ nguyện cùng sống cùng chết với đồng tộc. Tiếng mắng chửi của họ đã khiến cho sắc diện của gã đạo sĩ già trở nên tái mét. Lão nắm quyền cao chức trọng, xưa nay được người người kính trọng, nào từng chịu qua nỗi nhục mạ thế này bao giờ? Nhưng rốt cuộc lão vẫn là kẻ có tu vi cao thâm, tính tình được bồi dưỡng vô cùng tốt nên lấy lại bình tĩnh rất nhanh, lão cười lạnh nói:

- Rượu mời không uống uống rượu phạt, chờ ta giết sạch đám các ngươi rồi, xem các ngươi còn có thể giấu Hỗn Nguyên Châu được nữa hay không!

Đám tu sĩ còn lại bị mắng thì thẹn quá hóa giận, chúng đến đây vì bảo vật, trước đó để diệt trừ gia tộc họ Diệp bọn chúng đã bày mưu tính kế rất nhiều, hành động đáng xấu hổ là thật, nhưng bản thân biết là một chuyện, bị người khác nói huỵch toẹt ra vẫn khiến bọn chúng vô cùng khó chịu, nhiều kẻ trong lòng đã sinh ra sát ý.

Có tu sĩ quát lớn. - Chết đến nơi rồi còn dám ăn nói ngông cuồng!

Một kẻ khác lên tiếng. - Do các ngươi không tích đủ phúc đức nên hôm nay mới gặp họa diệt môn!

Lại có kẻ không thèm lựa lời. - Ta sẽ giết sạch từ nam cho đến nữ, từ già…

“Ha ha!”

Một tiếng cười nhạo bỗng vang lên cắt ngang những lời nói kinh tởm. Thoáng chốc, vô số tầm mắt cùng hướng về một nơi. Tiếng cười truyền tới từ từ đường. Những người quanh đó lập tức lộ ra sắc mặt vui mừng.

- Là thiếu tộc trưởng!

- Thiếu tộc trưởng đã xuất quan!

- Mau, mau nhường đường cho thiếu tộc trưởng!

Người nhà họ Diệp vội tách sang hai bên tạo thành một con đường nhỏ nối đến cánh cửa từ đường. Người xuất hiện đầu tiên là hai tỳ nữ trẻ tuổi dáng người thướt tha, dung nhan kiều diễm. Nét mặt họ rất nghiêm túc, trên tay mỗi người nâng một thanh gỗ mun dài nối với một chiếc ghế mềm, hai đầu còn lại được hai tỳ nữ đi đằng sau nâng lên. Trên ghế là một thiếu niên gầy gò, gương mặt bị bóng tối che khuất.

- Buồn cười! - Giọng nói thiếu niên có hơi trầm khàn, mang theo sát ý lạnh thấu xương.

Lúc chiếc kiệu đơn sơ được nâng ra khỏi cánh cửa, mọi người giật mình trông thấy một bóng người to lớn đứng đằng sau. Đó là một gã khổng lồ cao bốn trượng, vóc hình khôi ngô lực lưỡng, làn da toàn thân có màu đỏ sậm, lưng vắt một thanh kiếm đỏ như máu. Gã tạo cho người khác cảm giác rất dữ tợn, tuy nhiên một nửa khuôn mặt không bị gân máu chằng chịt che khuất lại thoáng thấy được nét tuấn tú khi xưa. Gã đứng đó, trầm lặng như một tòa núi kiên cố không cách gì phá vỡ, như một tảng nham thạch khô đặc luôn sẵn sàng cháy lên một lần nữa để bảo vệ chủ nhân.

Thiếu niên có dáng vẻ suy nhược dựa vào lưng ghế, da mặt hắn trắng một màu bệnh tật, duy chỉ có đôi mắt là sáng đến kinh người.

- Bái kiến thiếu tộc trưởng! - Trăm người họ Diệp cúi đầu hành lễ. Mặc dù trên người họ vẫn thấm đẫm sát khí, nhưng sát khí này không còn hỗn độn như trước, mà như đã có phương hướng, chúng đồng tâm hiệp lực tụ lại cùng nhau, so với ban nãy đã tăng lên không chỉ gấp mười lần! Điều này chứng minh sự kính trọng của họ đều xuất phát từ nội tâm, tuyệt không có nửa phần khiên cưỡng.

Thân pháp của bốn tỳ nữ như gió cuộn, y phục bay phấp phới, chốc lát đã đến giữa đám người. Vẻ mặt thiếu niên lạnh như băng, ánh mắt dừng lại ở một tên trẻ tuổi đứng cạnh lão đạo sĩ:

- Diệp Câu, ngươi được trưởng lão trong tộc ban danh: “Diệp Gia Thiên Lý Câu”, nay ngươi lại sinh tâm phản bội, đạp lên hài cốt của huynh đệ tỷ muội, thân bằng trưởng bối để a dua nịnh nọt kẻ thù, chắc hẳn ngươi đang cảm thấy vô cùng đắc ý?

Nếu nhìn kỹ, quả thật dung mạo của người trẻ tuổi có đôi phần tương tự vị thiếu tộc trưởng kia. Gã là người nhà họ Diệp, vậy mà giờ phút này lại đứng ở phía đối lập, cấu kết với đám tu sĩ mưu đồ đoạt lấy bảo vật của gia tộc.

Nghe thấy lời của đối phương, nỗi ghen ghét trong lòng dâng trào khiến nét mặt Diệp Câu gần như vặn vẹo, gã hét lên: “Gia tộc đối xử bất công với ta, tại sao ta phải đặt gia tộc vào lòng? Cùng lắm ngươi chỉ là một phế nhân tàn tật, kinh mạch bị tắc nghẽn, thế mà tộc trưởng vẫn cung cấp cho ngươi vô số tài nguyên, còn nâng ngươi lên làm thiếu tộc trưởng. Ta thì sao? Đúng là gia tộc từng cho ta một ít tài nguyên, nhưng đến khi ta rơi vào bình cảnh thì tài nguyên lập tức bị cắt giảm, thậm chí không bằng một phần của ngươi. Cái gì mà “Diệp Gia Thiên Lý Câu”, đều là giả dối! Dựa vào đâu mà ta lại kém hơn tên phế vật như ngươi! Những kẻ có tư chất kém hơn ta lại được ban cho một lượng tài nguyên lớn, không phải bởi vì bọn họ là con cháu của trưởng lão, còn ta chỉ là một đồng tộc bình thường sao? Gia tộc không công bằng, nên ta đứng lên tranh giành. Ta không sai, nhìn thấy kết cục thảm hại hiện tại của gia tộc, đương nhiên là ta vô cùng đắc ý!

Giọng nói của thiếu niên càng lạnh lẽo hơn. - Thì ra ngươi có nhiều “oan ức” đến thế. - Hắn gằn từng chữ một. - Gia tộc ta là thế gia đại tộc, con cháu trong tộc được đối xử bình đẳng, để đảm bảo gia tộc hưng thịnh, người tư chất càng cao tài nguyên có được sẽ càng nhiều, người tư chất thấp thì ngược lại. Năm đó quả thật tư chất của ngươi không thấp nên gia tộc mới cung cấp cho ngươi nhiều tài nguyên, sau đó ngươi vướng tâm ma để rơi vào bình cảnh, tài nguyên theo đó mà giảm bớt. Còn trưởng lão đều là những người có công lao, đức cao vọng trọng, bằng vào thân phận của họ có thể điều phối tài nguyên, đó là đặc quyền dựa vào sự cống hiến. Bọn họ mang tài nguyên bản thân xứng đáng có được phân chia cho con cháu có tư chất không cao càng không có gì bất công cả. Nếu như ngươi không đành lòng nhìn tài nguyên của mình trôi đi, vậy thì nên cố gắng lập công báo đáp dòng họ, đợi đến khi công lao đủ lớn, ngươi hoàn toàn có thể trở thành trưởng lão. Cho dù con cháu đời sau của ngươi có tư chất kém thì chúng cũng sẽ được phân chia một lượng tài nguyên lớn.

Nói đoạn, ánh mắt thiếu niên gần như đông lại:

- Ngươi không đếm xỉa đến ơn nghĩa sinh thành của dòng họ, phản bội gia tộc, đó là bất trung bất nghĩa! Diệp Khiên ta lấy danh nghĩa thiếu tộc trưởng, chính thức trục xuất ngươi ra khỏi gia tộc! - Chất giọng thiếu niên vẫn khàn đục như cũ, nhưng khí thế lại lẫm liệt. - Từ nay về sau, họ Diệp không còn người tên Diệp Câu, đến khi ngươi chết, linh hồn tổ tiên cũng sẽ không bảo hộ cho ngươi.

Đám người trong gia tộc nghe vậy thì lập tức lộ ra vẻ sảng khoái. Sắc mặt Diệp Câu trở nên xấu xí. Gã nghiến răng mắm lợi:

- Ta cóc thèm! Còn tên phế vật nhà ngươi, ngươi có tư cách gì…

Mặc kệ gã nói gì, thiếu niên đã không còn quan tâm đến gã nữa.

Thiếu niên quay sang, khẽ gật đầu với đồng tộc. Ánh mắt của mọi người lập tức sáng ngời, họ lấy ra một tấm thẻ ngọc và nắm chặt trong lòng bàn tay, sau đó vận công dồn tất cả pháp lực vào trong tấm thẻ.

Hàng trăm tia sáng mãnh liệt tỏa ra từ trăm tấm thẻ ngọc dội thẳng lên lớp kết giới phía trên. Thiếu niên nâng hai bàn tay lên cao, nơi mười đầu ngón tay có vô số sợi chỉ sáng loáng ẩn chứa sức mạnh huyền diệu tràn ra khắp bốn phương tám hướng.

Lúc này, thiếu niên cất tiếng chậm rãi:

- Còn ta ư…

Từ đường và toàn bộ đất đai trong bán kính trăm vạn dặm bỗng run rẩy kịch liệt.

- Ngươi sẽ biết được nhanh thôi!

Lời tác giả: Thời tiết hôm nay không tồi, đào hố thôi. ~~~