Thiếu niên nọ đã nghĩ mình chết tới nơi rồi, đến giờ phút này cậu mới dám thả lỏng. Cậu ngồi phịch xuống đất, vẻ mặt vẫn chưa hết sợ hãi. Cậu không hề phát hiện động tác nhỏ của Diệp Thù nên chỉ nhìn về phía Yến Trường Lan, rối rít tạ ơn:
– Hiệp… hiệp sĩ! Xin cảm tạ ân cứu mạng của hiệp sĩ!
Yến Trường Lan tra kiếm vào vỏ, vươn tay đỡ thiếu niên:
– Không cần phải khách khí, chúng tôi chỉ đúng lúc ở gần đây nên giúp một tay mà thôi.
Thiếu niên đứng dậy, phủi phủi bộ y phục tơ lụa đầy đất cát trên người, cười gượng nói:
– Thật thất lễ quá.
Diệp Thù nói:
– Đưa anh ta trở về trước đã.
Yến Trường Lan hơi liếc nhìn thi thể của hắc y nhân, trên bả vai gã có ghim một nửa cây châm độc, nhưng chàng cũng không nói gì, chỉ gật đầu rồi nói với thiếu niên nọ:
– Đêm dài sương nặng, ở ngoài lâu không an toàn, anh hãy theo chúng tôi trở về miếu nghỉ tạm.
– Được, đương nhiên là được, cảm ơn hai vị đại hiệp lần nữa.
– Không cần phải vậy. Tôi tên Yến Trường Lan, còn vị này là bạn tốt của tôi Diệp Thù, anh cứ gọi thẳng tên hai chúng tôi là được.
Thiếu niên nhìn Diệp Thù, được đối phương đáp lại mới thoáng yên tâm, lập tức đáp:
– Yến huynh, Diệp huynh, tôi tên La Tử Nghiêu, nhà ở Kinh thành.
Giới thiệu đơn giản một lượt xong, ba người cùng nhau trở về ngôi miếu hoang. Về phần thi thể của gã hắc y nhân, họ cũng không xử lý. Trong núi nhiều dã thú, đợi đến sáng mai chưa chắc đã còn lại một mảnh xương nào.
Vào miếu, Yến Trường Lan chèn cánh cửa lớn lại. Ngọn lửa giữa miếu vẫn đang bập bùng khiến nhiệt độ bên trong ấm áp vô cùng. La Tử Nghiêu thở ra một hơi dài, nói:
– Sống lại rồi, ở bên ngoài thêm chút nữa thì tôi không chết vì ám sát mà sẽ chết vì lạnh mất.
Ba người ngồi quanh đống lửa. Yến Trường Lan quay sang hỏi La Tử Nghiêu:
– La huynh này, hắc y nhân vừa rồi là kẻ thù của anh sao? Trông anh không giỏi võ nghệ lắm, lúc ra ngoài nên mang theo nhiều người bảo vệ mới phải.
– Đừng nói nữa, lúc ra ngoài tôi có mang theo mười mấy tên hộ vệ đó chớ, nhưng hơn một nửa trong số đó là gian tế rồi, mấy người trung thành đều bị giết hết. Võ công của tôi không cao, công lực thấp kém, không thể đánh bại được chúng, lúc sắp mất mạng thì gã hắc y nhân kia đột ngột xuất hiện. Tôi không biết kẻ đó là ai, vốn tưởng gã đến để cứu tôi, dè đâu gã giết hết đám gian tế rồi quay qua truy sát tôi. Nếu không có hai vị ra tay trợ giúp thì e rằng tôi đã phơi thây giữa rừng.
Yến Trường Lan và Diệp Thù vừa nghe đã biết trong chuyện này có uẩn khúc, bèn không hỏi thêm nữa. Song, giờ đây La Tử Nghiêu hết mực tin tưởng bọn họ, dù không ai hỏi cậu ta cũng chủ động nói tiếp:
– Cẩn thận ngẫm lại, tôi đoán chuyện này chắc chắn do người trong phủ làm, chỉ cần tôi mất mạng thì con của chúng sẽ có cơ hội… Tiếc rằng tôi vẫn còn sống, đợi trở về tôi phải cẩn thận quan sát biểu hiện của chúng mới được.
Yến Trường Lan đưa một phần thịt thỏ qua cho cậu ta, nói:
– Đừng nghĩ nhiều, ăn một chút trước đã.
La Tử Nghiêu cảm động rơi nước mắt:
– Cảm ơn anh, hai anh đã cứu cái mạng tôi rồi giờ còn cứu cái bụng tôi nữa.
Dứt lời, La Tử Nghiêu cắn một miếng thịt lớn. Cả đêm trốn chạy đã khiến tinh thần và thể lực cậu gần như suy kiệt rồi. Sau khi ăn xong, Cậu dựa vào đống rơm ngáp dài một tiếng, mệt mỏi nói:
– Xin mạo muội hỏi, hai vị huynh đài đang định đi đến nơi nào?
Yến Trường Lan đáp:
– Không có đích đến cố định, hai chúng ta thích tìm hiểu những chuyện kỳ quái trên đời nên mới tìm đọc trong bút ký, tạp ký, định đến vài nơi viết trong đó thăm thú một chút.
La Tử Nghiêu kinh ngạc, chần chừ một lát rồi nhỏ giọng hỏi:
– Có phải… hai vị định tìm đường tu tiên không?
Lần này đến lượt Yến Trường Lan giật mình. Chuyện cầu đạo này lẽ ra phải vô cùng bí mật, vậy mà chàng chỉ tiện tay cứu một người đã nghe được chuyện muốn nghe. Diệp Thù luôn nhắm mắt không xen vào cuộc trò chuyện của hai người lúc này cũng đã mở mắt.
La Tử Nghiêu cười đắc ý:
– Vậy là hai vị không biết rồi. Cái gã mới đuổi giết tôi đó, các vị có biết là vì cớ gì không? Bây giờ Hoàng thất, văn thần võ tướng ở Kinh thành đều nhận được tin mật, rằng các gia tộc lớn có thể gửi con cháu đến dự buổi yến tiệc Quỳnh Hoa. Nghe nói trong yến tiệc sẽ có thần tiên xuất hiện, nếu được ngài để mắt đến sẽ có thể được dẫn theo đến tiên giới, đó là cơ hội được trở thành tiên đấy.
Sau đó La Tử Nghiêu nhắc đến thân phận của mình. Cậu ta là Thế tử của Trấn Bắc Hầu, cũng là con trai trưởng. Cha cậu vốn tính phong lưu nên có đến hai, ba mươi người vợ lẽ trong nhà, con của họ thì nhiều không đếm xuể, trong đó có ba người lớn tuổi hơn cậu. Song, vì triều đình có quy định rõ chỉ con trưởng mới được phép thừa kế gia nghiệp, nếu không có con trưởng thì phải chọn một đứa bên dòng chính làm con nuôi (?), không thể đưa con thứ lên được, do vậy sau này nếu không có chuyện ngoài ý muốn xảy ra thì cậu sẽ trở thành Trấn Bắc Hầu đời kế tiếp.
Bình thường chẳng ai có ý đồ với cậu, nhưng nay cơ hội diện kiến thần tiên không phân biệt trưởng thứ, thử hỏi kẻ nào có thể cam tâm nhường cơ hội trường sinh của mình cho kẻ khác chứ. Chỉ cần La Tử Nghiêu còn sống thì vị trí được gặp thần tiên của phủ Trấn Bắc Hầu chắc chắn sẽ dành cho cậu, chẳng còn cơ hội nào cho con thứ. Thế nên đám vợ lẽ độc ác đó mới hiệp nhau bày mưu giết chết cậu, giành lấy cơ hội ngàn vàng khó cầu ấy. Một khi cậu chết rồi thì dầu Hầu có tức giận đến đâu cũng chỉ có thể ngậm ngùi chọn một đứa con khác đến tham gia yến tiệc Quỳnh Hoa, bằng không Hầu phủ sẽ bị các phủ khác bỏ lại phía sau.
– Ngoại trừ Hoàng thất, mỗi phủ chỉ có một người giành được cơ hội, nhưng đám rắn độc đó không biết con trưởng có thể mang theo thêm hai hộ vệ nữa. Tôi với cha đã bàn bạc xong xuôi, nếu tôi may mắn được thần tiên lựa chọn thì sẽ mang theo hai người thuộc dòng thứ. Còn bây giờ… – Nói đến đây, La Tử Nghiêu cười khẩy. Cậu nhìn hai người Diệp Thù và Yến Trường Lan, nói tiếp:
– Hai vị đã cứu mạng tôi, nay lại biết được hai vị cũng đang tìm kiếm tiên duyên, chi bằng hãy tạm giờ hạ mình giả làm hộ vệ của tôi để cùng đến gặp thần tiên. Hầu hết những người mang danh hộ vệ đến yến tiệc Quỳnh Hoa thực chất cũng không phải hộ vệ thật, họ chỉ mượn cái danh đó để được gặp thần tiên mà thôi. Trải qua chuyện hôm nay, tôi không định mang theo đám con thứ chỉ biết đâm sau lưng, nếu hai vị không chê thì tôi xin mạng phép đưa ra lời mời.
Những lời vừa rồi của La Tử Nghiêu đã đủ để chứng tỏ được thành ý của cậu ta dành cho hai người. Diệp Thù nghĩ thầm. Tung tích của tu sĩ vốn rất bí ẩn, so với việc tìm kiếm vô mục đích khắp nơi thì đi cùng cậu ta là sự lựa chọn tốt nhất lúc này. Nếu cậu ta được chọn thì rất tốt, còn nếu không được, hai người họ cũng chỉ tốn chút thời gian mà thôi. Mặc dù hắn cảm thấy chuyện này khá giống với tông môn xuống núi tuyển chọn đệ tử, song nơi đây là phàm giới, tu sĩ sẽ không thường lui tới, càng đừng nói đến chuyện thu đồ. Hắn đoán rằng có điều bất thường ẩn phía sau. Hơn nữa, cũng có thể là ma tu giả thành tu sĩ chính đạo đến lừa những kẻ phàm phu có tư chất tốt để thực hiện những mục đích xấu xa. Nhưng dù là nguyên nhân gì đi nữa thì đây cũng là cơ hội hiếm có đối với hai người bọn họ.
Bấy giờ Diệp Thù mới nhìn thẳng người đối diện. La Tử Nghiêu có thể xem là người tốt, tính tình lại thẳng thắn, nếu may mắn đến được vùng đất của tu sĩ thông qua cậu ta thì sau này hắn sẽ quan tâm đến cậu ta nhiều hơn. Quyết định xong, hắn khẽ gật đầu với Yến Trường Lan. Chàng thấy thế thì liền quay sang nói với La Tử Nghiêu:
– Có được cơ hội tốt thế này đương nhiên chúng ta sẽ nắm lấy. Cảm ơn La huynh.
La Tử Nghiêu để ý rằng quan hệ của hai người này tuy rất khăng khít nhưng người quyết định luôn luôn là Diệp Thù. Cậu ta rất có thiện cảm với người đã trực tiếp cứu mạng mình nên nghe Yến Trường Lan nói vậy thì cậu ta cũng đáp ngay:
– Không cần khách sáo, tôi vẫn chưa báo đáp ân cứu mạng của hai vị, giờ tôi vẫn không biết mình có được chọn hay không nên chưa dám nhận lời cảm ơn của Yến huynh.
Yến Trường Lan lại hỏi La Tử Nghiêu về tình hình ở Kinh thành, cố gắng tìm hiểu nhiều tin tức nhất có thể. Diệp Thù bên cạnh cũng yên lặng lắng nghe và cẩn thận ghi nhớ những thông tin hữu ích. Sau khi trả lời tất cả những câu hỏi của Yến Trường Lan, La Tử Nghiêu mệt mỏi thiếp đi. Yến Trường Lan cũng nằm xuống nghỉ ngơi, còn Diệp Thù thì ngồi đả tọa tu luyện cho tới sáng.
Hôm sau, ba người cùng nhau lên đường. Có thêm La Tử Nghiêu nên tốc độ đi đường chậm hơn rất nhiều. Bọn họ vẫn lựa chọn con đường an toàn là đi sát bìa rừng và vòng qua núi, nên chừng một tháng sau mới tới Kinh thành.
Tới cổng thành, có thân phận Thế tử của La Tử Nghiêu nên cả bọn được thuận lợi đi qua. Lúc này đổi thành La Tử Nghiêu dẫn đường. Cậu ta dắt hai người Yến Trường Lan và Diệp Thù tiến thẳng đến phủ Trấn Bắc Hầu một cách nghênh ngang như đi dạo trong vườn nhà mình. Gã gác cổng trông thấy Thế tử trở về thì vui mừng hô lên:
– Sao lâu vậy Thế tử mới trở về? Hầu nghe nói cậu cố chấp muốn ra ngoài săn thú, sau lại đột ngột mất tích mà không rõ nguyên do thì lo lắng vô cùng, Hầu phái người tìm kiếm khắp nơi, giờ biết cậu đã trở về rồi chắc Hầu vui lắm.
Gã gác cổng vừa nói vừa mở cửa cho ba người. La Tử Nghiêu bĩu môi nói:
– Thật sao? Cha thật sự nghĩ ta ra ngoài săn thú rồi mất tích? Định coi ta là tên ngốc ư!