Kiến trúc bên trong Hầu phủ nguy nga tráng lệ, nhìn sơ đã đoán được Trấn Bắc Hầu là một người biết hưởng thụ. Từ cổng lớn đến cổng phụ rồi đến nội viện, hàng loạt thể nữ xinh đẹp tới lui như một đàn bướm lộng lẫy. Khi họ trông thấy La Tử Nghiêu thì đồng loạt tránh sang một bên, váy áo tung bay, khẽ nháy mắt với cậu ta, ngọt ngào chào:
– Hoan nghinh Thế tử trở về.
Nếu là nam nhân, cảnh tượng này chẳng khác nào tiên cảnh nơi trần thế.
Diệp Thù vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh nhạt, Yến Trường Lan ánh mắt thẳng tắp. Tuy chàng không để ý đến bọn họ nhưng bị nhiều thiếu nữ vây quanh thế này vẫn khiến chàng khá lúng túng. Riêng La Tử Nghiêu đã nhìn mãi thành quen nên chỉ gật nhẹ rồi tiếp tục dẫn hai người đi đến cuối hàng lang, rốt cuộc cũng tới được chính đường.
Một người đàn ông vận y phục màu tím, dáng người cao lớn bước nhanh tới ba người sau đó giơ tay vỗ lên đầu La Tử Nghiêu một cái thật mạnh:
– Thằng trời đánh, dám tự tiện ra khỏi thành lêu lỏng, giờ mới chịu vác xác về hử?
La Tử Nghiêu hừ lạnh, đáp:
– Đầu cha suốt ngày đặt trên bụng đám vợ lẽ của cha đến mức hồ đồ luôn rồi sao? Cha nghĩ con ngu xuẩn tới vậy ư? Con trai cha suýt chút nữa đã bị đám rắn độc trong hậu viện kia hại chết rồi, nếu không có hai vị ân nhân đây ra tay cứu giúp thì thi thể của con đã sớm nằm trong bụng dã thú rồi!
– Con nói cái gì?
– Con nói cha hồ đồ đó!
Nghe cách đối đáp thân mật của hai người, Diệp Thù đoán rằng người đàn ông này chính là chủ nhân của Hầu phủ. Tuy La Tử Nghiêu đã mở miệng nhắc tới hai người nhưng ông ta vẫn không hỏi tới, hẳn do ông ta còn nghi ngờ bọn họ.
Hình ảnh cha con ấp áp ấy khiến vành mắt Yến Trường Lan ngấn nước, tuy chàng kiềm chế cảm xúc rất nhanh nhưng vẫn bị Diệp Thù phát hiện. Chàng cũng từng có một người cha như thế, nhưng nay đã không thể gặp lại được nữa.
La Tử Nghiêu nhận ra sự bối rối của hai vị ân nhân bèn ngoắc tay kêu một tên người hầu dẫn hai người đến căn viện cho khách nghỉ ngơi, còn mình thì ở lại nói chuyện với cha. Đến khi chính phòng chỉ còn lại hai cha con, Trấn Bắc Hầu mới tức giận quát:
– Con muốn chuyển vị trí hộ vệ cho hai kẻ lạ mặt kia? Cha không đồng ý! Tiên duyên khó cầu, vị trí đó phải dành cho người trong nhà chúng ta. Cha biết họ có ân cứu mạng với con, nhưng thiếu gì cách để báo đáp, không cần phải dùng đến cách này.
– Cha coi tính mạng của con cha không bằng hai vị trí hộ vệ kia ư?
– Cha không có ý đó, nhưng nếu làm vậy thì phủ Trấn Bắc Hầu chẳng được lợi ích gì.
– À, vậy cha nghĩ đem hai vị trí đó cho đám anh chị em của con thì mới có ích? Vậy thì cha cứ chờ vài năm sau rồi tới nhặt xác của con mình đi, có khi không cần tới vài năm đâu.
– Con có ý gì? – Trấn Bắc hầu nổi giận nói.
– Ý gì? Cha à, cha thật sự không hiểu sao? – La Tử Nghiêu cũng rống cổ nói. – Cha cứ điều tra thử xem ai đã lừa con ra ngoài rồi bày mưu hãm hại. Thôi, để con nói thẳng, đó là đám vợ bé của cha, đám rắn độc trong nội viện ấy. Cho dù có kẻ không đích thân ra tay nhưng cũng ở bên cạnh quạt gió thêm củi cho lửa cháy lớn hơn. Nếu cha định để cho con bọn họ làm hộ vệ của con há chẳng phải là gián tiếp hại con?
Trấn Bắc Hầu rơi vào trầm tư. La Tử Nghiêu thấy vậy bồi thêm vài câu:
– Con biết cha luôn nghĩ rằng dù gì bọn họ cũng là anh chị em cùng cha khác mẹ với con, cùng mang dòng máu họ La, khi đến được đất tiên sẽ mang được nhiều chỗ tốt về cho Hầu phủ. Nhưng cha nghĩ lại đi, bọn họ đều là một đám người tâm thuật bất chính, anh em ruột thịt cũng dám hãm hại thì cho dù sau này bọn họ có phất lên cũng vẫn sẽ che chở cho Hầu phủ sao? E rằng chúng không giẫm nát dòng chính dưới chân thì không cam tâm đâu!
Tâm trạng Trấn Bắc Hầu chợt chấn động. La Tử Nghiêu nói tiếp:
– Tuy hai vị huynh đài chỉ tình cờ ở gần đó nhưng lại chịu ra tay cứu giúp, có thể thấy bụng dạ họ rất tốt, với lại họ chưa từng cậy ân nghĩa báo ân đó mà nhờ con làm bất cứ điều chi. Cha có để ý không? Hai người họ cho người ta cảm giác rất đặc biệt, nên bản thân con cũng muốn kết giao với họ. Con tin rằng nếu đến được đất tiên, hai người họ tất sẽ đạt được thành tựu, khi ấy chỉ cần họ còn nhớ ân đề cử hôm nay của chúng ta thì không lo chúng ta gặp khó khăn mà họ lại không giúp. Thế có phải tốt hơn rất nhiều so với đám anh chị em tốt của con hay không?
Thấy Trấn Bắc Hầu đã có vẻ lung lay, La Tử Nghiêu bèn khuyên thêm vài câu nữa. Cuối cùng hai cha con cũng thống nhất ý kiến, quyết định xong xuôi chuyện này.
…
Ngày hôm sau.
Sáng sớm tinh mơ, La Tử Nghiêu đã chạy tới căn viện cho khách. Cậu vừa tiến vào sân đã nghe được tiếng kiếm khí rít gào, lại gần thêm chút nữa thì thấy có vô vàn tia sáng bạc chiếu khắp bốn phía khiến cậu kinh ngạc một phen.
Yến Trường Lan đang múa kiếm dưới bóng cây, động tác biến chuyển linh hoạt, khi mạnh mẽ như hổ báo, khi mềm dẻo như loài rắn, rất có khí thế của một bậc cao thủ võ đạo. Còn Diệp Thù đang khoanh chân ngồi dưới gốc cây, hai người một động một tĩnh, cảnh tượng đối lập ấy xem vậy mà cực kỳ hài hòa.
Quan sát một chốc, La Tử Nghiêu mới lên tiếng chào hỏi:
– Chào buổi sáng, Diệp huynh, Yến huynh.
Yến Trường Lan mứa dứt một bộ kiếm pháp rồi tra kiếm vào vỏ. Diệp Thù mở mắt, gật nhẹ xem như chào hỏi.
La Tử Nghiêu nói:
– Hôm qua tôi đã nói chuyện với cha, nếu tôi được lựa chọn thì hai vị trí hộ vệ kia sẽ giao cho các anh, còn không thì hai anh phải tìm biện pháp khác vậy.
Yến Trường Lan ôm quyền đáp:
– Cảm ơn anh đã suy nghĩ cho chúng tôi.
Diệp Thù cũng nói một tiếng cảm ơn. La Tử Nghiêu cười nói:
– Đợi đến lúc tôi được chọn rồi mới cảm ơn cũng chưa muộn.
Đến đây, đôi bên cũng không khách sáo thêm nữa. Ba người cùng nhau ngồi xuống dùng bữa sáng. La Tử Nghiêu vừa ăn vừa dụ dỗ hai người ra ngoài thăm thú. Hai người cũng muốn nghe ngóng tin tức ở Kinh thành nên lập tức đồng ý.
Nửa canh giờ sau, ngoài cổng có một chiếc xe ngựa đã đậu sẵn, ba người lên xe ngựa, đi thêm nửa canh giờ nữa sau đó dừng lại ở một con phố sầm uất.
La Tử Nghiêu mời hai người xuống xe rồi nói:
– Biết được thần tiên sắp tới nên Hoàng thượng cố tình cho sửa sang lại con đường này cho đẹp đẽ và lộng lẫy để đón tiếp, dân chúng bình thường không thể vào đây, cho dù là thương nhân giàu nứt đố đổ vách cũng vậy, chỉ có quan lại và con cháu nhà quyền quý mới được phép vào.
Hầu hết người trong Kinh thành đều không rõ vì sao con phố này lại được trang hoàng, song Hoàng đế là Thiên tử đứng đầu một nước, lệnh mà người đã ban xuống thì nào có ai dám không tuân theo. Tuy Diệp Thù và Yến Trường Lan cũng không phải con cái quan lại, nhưng có La Tử Nghiêu dẫn vào nên không bị ai ngăn cản.
Trên đường lớn tấp nập người qua kẻ lại, phần lớn là thiếu nữ dáng hình thướt tha, đầu đội một chiếc mũ có lụa mỏng phủ xuống che khuất dung mạo, các công tử thế gia quần là áo lượt, khung cảnh hoàn toàn khác xa so với các con phố bình thường.
Trước đó La Tử Nghiêu mất tích, mọi người đều đồn đoán cậu ta đã xảy ra chuyện chẳng lành, mấy đứa con bên dòng thứ phủ Trấn Bắc Hầu bèn chạy ra đây lượn qua lượn lại. Nay cậu ta đã trở về tất phải xuất hiện để lấy lại khí thế cho dòng chính.
Hôm nay La Tử Nghiêu vận một bộ y phục đỏ rực, người đeo đầy vàng bạc, đá quý, khí thế hiên ngang, đi đường mà mặt cứ ngửa lên trời, trông rất lố lăng. Từ khi trông thấy cậu ta trong bộ dạng này, Yến Trường Lan đã không thốt nên lời được nữa, còn Diệp Thù vẫn không để lộ cảm xúc ra ngoài mà bình tĩnh nói:
– Phong thái của La huynh thật là xuất chúng.
Yến Trường Lan gật đầu một cách miễn cưỡng:
– Đúng… đúng vậy.
Cách ăn mặc của La Tử Nghiêu khiến rất nhiều người chú ý. Cậu ta nghênh ngang đi giáp cả con phố rồi mới vừa lòng hả dạ, sau đó nói với Yến Trường Lan rằng:
– Làm chậm trễ thời gian của hai vị rồi, vì tôi vừa trở về nên muốn xuất hiện dằn mặt đám người ăn nói lung tung một chút. Đi, tôi dẫn hai anh đến nơi này, đảm bảo vừa yên tĩnh vừa có thể khiến hai anh thích thú.
Chẳng biết vì sao khi nói chuyện với Yến Trường Lan cậu ta vẫn rất tự nhiên nhưng quay qua Diệp Thù thì không thốt nên lời, cứ có cảm giác kính sợ mơ hồ, thế nên mỗi khi muốn trò chuyện cậu ta đều nói với Yến Trường Lan.
Yến Trường Lan đáp:
– Được, chúng tôi nghe theo sắp xếp của anh.
– Yên tâm, tôi sẽ không để hai anh phải thất vọng đâu. Nghe nói nơi đó có nhiều vật phẩm mới lạ, nói không chừng sẽ có thứ mà hai anh đang cần.
Ít phút sau, La Tử Nghiêu dẫn hai người đến một nơi trông có vẻ rất trang trọng, tấm bảng trước cửa viết ba chữ “Nhã Ngoạn Các”. Tiến vào trong, lập tức có người hầu dâng trà cho ba người, từ đây nhìn vào có thể thấy vô số món bảo vật được bày trên kệ, trong đó nhiều nhất là các món đồ làm bằng ngọc. Chỉ cần là người được tham dự tiệc Quỳnh Hoa đều thích tụ hội ở chỗ này, La Tử Nghiêu cũng từng tới đây vài lần rồi.
Diệp Thù và Yến Trường Lan nhìn sơ đã biết chủ của nơi này đã bỏ ra rất nhiều tâm huyết. Dọc các kệ gỗ to lớn trưng bày bảo vật có rất nhiều người ăn mặc sang quý, họ vừa ngắm nghía đồ trên kệ vừa thỉnh thoảng trò chuyện với nhau.
Khi La Tử Nghiêu tiến vào, có không ít người nhận ra cậu ta nên chủ động đi đến tiếp đón, vô tình đẩy Yến Trường Lan và Diệp Thù thụt về phía sau. Hai người cũng không để ý, mà trong lúc đám người trước mặt đang nói mấy câu khách sáo giả tạo, Diệp Thù lại loáng thoáng nghe được một giọng nói quen thuộc nơi các kệ gỗ phía xa xa.
Giọng nói này… là con gái của chưởng môn Ngụy Hữu Từ?