Chương 21: Cứu Người.

Diệp Thù đang ngồi khoanh chân đả tọa trên giường, hắn vừa dùng xong nửa giọt Hỗn Độn Thủy, đang chầm chậm chuyển hóa chúng thành pháp lực tích tụ bên trong giọt linh lộ ở đan điền. Tuy rằng hiện giờ tư chất của hắn chỉ là tam linh căn nhưng vì có Hỗn Độn Thủy nên tốc độ tu luyện không hề chậm hơn đơn linh căn. Vừa luyện thành tia pháp lực thứ tám, hắn bỗng nghe thấy tiếng động ngoài sân nên lập tức tạm dừng tu luyện, song hắn cũng không quá cảnh giác vì nhận ra hơi thở của người bên ngoài cực kỳ quen thuộc.

Ít giây sau, quả nhiên có một thiếu niên xuất hiện bên ngoài cửa sổ. Diệp Thù nhìn chàng, nói:

– Vào trong đi.

Yến Trường Lan trực tiếp nhảy vào từ cửa sổ, lên tiếng chào hỏi:

– Diệp huynh.

Diệp Thù mời chàng ngồi xuống rồi nói:

– Giờ cũng đã khuya rồi, anh tới đây có việc gì thế?

Nhìn thấy bằng hữu, tâm trạng Yến Trường Lan không còn nặng nề như trước nữa, nhưng lời tiếp theo lại không biết nói thế nào. Chẳng lẽ phải nói thẳng rằng hôm nay chàng bị người ta khinh thường nên cần một lời an ủi? Chàng nhủ thầm, nói vậy thì thật mất mặt quá.

Diệp Thù quan sát sắc mặt người đối diện, chợt nhớ tới chuyện nghe được sáng nay bèn hỏi:

– Có ai ở Thanh Hà môn nói bậy khiến anh giận?

– Cũng không phải thế.

– Nếu cảm thấy ở đó không thoải mái thì cứ rời đi, chỗ tôi còn một ít thảo dược, có thể mang bán lấy tiền làm lộ phí.

Yến Trường Lan cười một cách gian nan. Từ trước đến nay chàng luôn phải nhờ Diệp huynh trợ giúp, trong lòng không tránh khỏi bất an, nếu chàng không thể phụ giúp được gì mà chỉ nhận từ một phía thì chỉ sợ tình nghĩa nhiều đến đâu cũng có ngày phai nhạt. Tuy chú Từ và cha chàng là chỗ bạn bè thân thiết nhưng chàng và chú ấy cũng chưa gặp gỡ được mấy lần, nếu không vì sợ rạn nứt tình nghĩa với Diệp Thù thì sao chàng lại mặt dày tìm chú ấy nhờ giúp đỡ chứ. Chàng ở Thanh Hà môn đã được mấy ngày, ngoài việc tìm cơ hội hỏi mượn bạc chàng còn định nhân đây âm thầm tìm hiểu tin tức của kẻ thù. Song nhớ tới lời nói của vị phu nhân kia, chàng nghĩ vẫn nên rời khỏi nơi này thật sớm mới phải.

– Chuyện lộ phí… đâu thể để một mình anh lo liệu, tôi nên tìm chú Từ…

Diệp Thù biết rõ nỗi băn khoăn của chàng, bèn nói thẳng rằng:

– Anh đừng nghĩ nhiều, nợ ân tình của người khác chi bằng nợ ân tình của tôi, năm tháng còn dài, anh còn sợ không có cơ hội để trả hay sao?

Nghe vậy, lòng dạ Yến Trường Lan trở nên kiên định. Chàng mỉm cười nói:

– Anh nói đúng. Vậy tôi sẽ trở về viết một bức thư để lại cho chú Từ, còn anh ngày mai ra chợ đổi một ít bạc, đêm mai chúng ta lập tức lên đường.

– Tốt.

Yến Trường Lan không phải là người thích làm ra vẻ, trước đó chàng nghĩ như thế cũng bởi vừa mất đi thân nhân, lại bị người ta khinh khi nên trở nên nhạy cảm quá mức, lo được lo mất, âu cũng là do Diệp Thù quá quan trọng với chàng.

Sau khi trò chuyện với Diệp Thù, Yến Trường Lan đã hoàn toàn thông suốt. Trước sau gì chàng cũng đã thiếu hắn rất nhiều nợ ân tình, giờ lại thêm một ít nữa thiết nghĩ chỉ càng làm tăng thêm tình nghĩa giữa đôi bên mà thôi. Mai sau chàng tu hành đạt được thành quả, báo được thù, rửa được hận, sẽ toàn tâm toàn ý ở bên cạnh hắn, bất kể hắn bảo chàng đi đến đâu, vào dầu sôi hay vượt biển lửa chàng cũng chẳng từ. Nay khúc mắt được giải trừ, tâm trạng chàng đã trở nên thoải mái hơn rất nhiều.

Trở lại Thanh Hà môn, Yến Trường Lan viết ngay một bức thư, chờ đêm đến bèn lén đặt ở thư phòng của Ngụy Hữu Từ. Về Phần Diệp Thù, hắn mang một ít thảo dược đem bán cho một hiệu thuốc khá nổi danh trong quận thành, cầm về tay mấy trăm lạng bạc, sau lại đi đến vài hiệu sách mua mấy quyển du ký, tạp ký rồi đặt chúng vào Hỗn Nguyên Châu. Xong việc, hắn trở về phòng trọ chờ đợi. Đến tối, Yến Trường Lan đúng giờ gõ cửa. Hai người thu dọn đồ đạc một chốc rồi rời thành ngay trong đêm.

Sáng hôm sau, Ngụy Hữu Từ nhìn thấy lá thư trong thư phòng. Đọc xong, ông giận dữ trở về viện giao bức thư cho vợ.

– Nè, bà đọc đi, Trường Lan đã đi rồi!

Phu nhân nghe thế thì giật mình, lật đật đọc thư. Thật ra trong thư không viết gì nhiều, Yến Trường Lan chỉ nói rằng mình mang mối thù lớn trong người, sợ liên lụy đến chú thím nên mới không từ mà biệt, hy vọng hai người thông cảm v.v. Chàng còn nói ân nghĩa chú Từ trợ giúp mấy ngày nay mình sẽ không quên, ngày sau tất sẽ báo đáp.

Ngụy Hữu Từ không phải tên ngốc, ông suy nghĩ một chốc đã đoán được nguyên nhân rời đi đột ngột của Yến Trường Lan. Về phần Ngụy phu nhân, bà chỉ cảm thấy hơi áy náy một chút, phần nhiều hơn vẫn là thở phào vì không cần phải lo lắng chồng mình nổi hứng nhất thời gả con gái cho một kẻ không có tương lai nữa.

Sau khi rời khỏi quận thành, Diệp Thù và Yến Trường Lan dừng lại thảo luận nơi sẽ đi đến tiếp theo. Diệp Thù nói:

– Tôi đọc trong các sách du ký có nhắc đến đạo quán, ẩn sĩ, chi bằng chúng ta đến đó một chuyến xem có thu hoạch gì mới hay không.

Yến Trường Lan gật đầu:

– Cứ làm theo lời anh.

Vì vậy, hai người đổi hướng đi tới kinh thành. Trên đường phải xuyên qua núi rừng trập trùng, mặc dù Diệp Thù có pháp lực trong người nhưng nếu không may gặp phải dã thú săn mồi theo bầy thì cũng khó lòng ứng phó. Thế nên hai người đi đường rất cẩn thận, đến núi sâu rừng xa chỉ đi dọc ngoài rìa, không dám tiến sâu vào, nhờ vậy mà đến nay hai người vẫn chưa gặp trở ngại gì.

Vào một buổi chiều của mấy ngày sau, hai người đương ở trong một ngôi miếu hoang để nghỉ tạm. Yến Trường Lan ra ngoài nhặt củi và hái một ít rau dại, săn vài con thú hoang mang về. Chàng đốt lửa, lột da hai con thỏ hoang, moi hết nội tạng rồi găm chúng lên hai nhánh cây đặt trên lửa, động tác cực kỳ thuần thục. Vốn dĩ chàng không phải loại công tử được nuông chiều từ bé nhưng cũng không quen làm mấy việc này, song từ khi cửa nát nhà tan, vì sinh tồn mà chàng buộc phải học tập. Song, chàng không hề tủi thân mà chỉ xem như đây là khảo nghiệm của ông trời dành cho mình. Càng trải qua khổ cực thì tâm chí mới càng thêm cứng cỏi.

Bên kia, Diệp Thù ngồi đả tọa tu luyện, không hề có ý định phụ giúp, bởi vì cho dù hắn có muốn cũng không được.

– Diệp huynh, nghỉ một lát đi, lấp đầy bụng rồi hãy tu luyện tiếp.

Yến Trường Lan xé hai cái đùi thỏ đã nướng chín, lấy thêm một nắm rau dại đã rửa sạch đặt hết vào một cái lá to rồi đưa qua cho Diệp Thù.

– Anh cũng ăn đi, đừng vất vả quá. – Diệp Thù đưa tay nhận lấy, không hề khách sáo.

– Những việc này sao gọi là vất vả được.

Diệp Thù vừa ăn vừa nói:

– Tuy anh đã có công pháp trong tay nhưng chớ vội tu luyện, chờ đến khi gia nhập vào tông môn rồi mới tu luyện cũng chưa muộn, khi ấy đã có công pháp khác che giấu, không sợ bị người ta để ý.

Yến Trường Lan vốn định tu luyện ngay, nghe vậy thì hơi giật mình.

– Công pháp đó…

– Công pháp tôi tặng anh sợ rằng quý hơn công pháp của tông môn, nếu anh tu luyện trước sẽ bị người ta nhận ra ngay, rất nguy hiểm.

– Tôi biết rồi.

Vẻ mặt Yến Trường Lan chợt tối sầm. Thất phu vô tội, hoài bích có tội, trước đó nhà họ Yến của chàng cũng bởi vậy mà…

– Anh đừng quá lo lắng, sau này làm việc cẩn thận một chút là được. – Diệp Thù nhìn chàng nói. – Tôi đề nghị như thế cũng vì đề phòng mà thôi. Thật ra công pháp này chỉ người có song linh căn Phong Lôi mới tu tập được, loại linh căn này cực kỳ hiếm thấy, tôi tưởng không cần đề phòng quá mức.

– Anh cứ yên tâm, tôi sẽ hành sự cẩn trọng.

Tiếp đó, hai người yên lặng thưởng thức bữa ăn sơn dã. Sau khi ăn xong, bên ngoài đột nhiên có một cơn gió mạnh thổi tới khiến cánh cửa cũ kỹ va vào tường ầm ầm. Yến Trường Lan sợ gió lạnh tràn vào nên đứng dậy định kéo cái tủ chặn cửa. Khi vừa bước ra chàng bỗng ngửi thấy một mùi máu tươi thoang thoảng trong không khí. Chàng cẩn thận lắng nghe, hàng mày dần cau chặt.

– Diệp huynh, hình như tôi nghe thấy tiếng kêu cứu, chẳng lẽ gần đây có người đang bị thương?

Diệp Thù nói:

– Anh đã nghe thấy thì chắc người đó chỉ ở cách đây không xa, cứ đến đó xem sao đã.

– Được, nếu có người gặp nạn tôi cũng không muốn bỏ mặt.

– Việc đó là đương nhiên, lượng sức mà làm là được.

– Anh đi với tôi chứ?

– Cũng được.

Đoạn, hai người cùng rời khỏi miếu hoang, lần theo mùi máu đi đến một khe núi. Ở đó, hai người bắt gặp một chiếc xe ngựa bị lún dưới vũng bùn, bên cạnh xe là mấy thi thể nằm la liệt. Đi thêm một chốc nữa, hai người phát hiện một thiếu niên đang hoảng sợ chạy trối chết, cách đó không xa là một hắc y nhân cầm đao đuổi theo sát sao. Cánh tay trái của thiếu niên có một vết thương do đao chém, sắc mặt trắng bệch, tốc độ chạy trốn ngày một chậm dần, có thể thấy không bao lâu nữa cậu ta sẽ bị hắc y nhân đuổi kịp.

Thiếu niên và hắc y nhân đều nhìn thấy hai người vừa đến, cặp mắt thiếu niên sáng rỡ, song phát hiện tuổi tác bọn họ còn nhỏ hơn mình thì liền rơi vào tuyệt vọng. Cậu ta thét lên một câu “đừng tới đây” rồi vội rẽ sang một hướng khác.

Hắc y nhân liếc nhìn hai kẻ vừa xuất hiện, một tia sát khí nhá lên trong mắt, gã vung tay phóng ra hai điểm đen vút về phía hai người họ.

Diệp Thù nhìn gã với ánh mắt lạnh lùng, Yến Trường Lan thì cực kỳ tức giận, chàng lập tức đưa tay ra sau lưng nắm lấy thanh kiếm gỗ quét một đường trước ngực, hai vệt đen đánh vào thân kiếm phát ra hai tiếng keng keng. Không quan tâm đến hai cây châm độc đã gãy làm đôi dưới mặt đất, chàng giậm chân phóng người về phía trước như một tia chớp bạc.

Hắc y nhân nào ngờ một trong hai thiếu niên lại biết võ công, hơn nữa còn cản được châm độc của gã. Nhưng bất ngờ chưa kịp dứt, gã đã trông thấy thân ảnh người nọ phóng to trước mắt mình. Giơ đao đón đỡ đòn chém dọc của đối phương, bàn tay gã truyền tới một cơn đau nhói. Gã lập tức kinh hãi, bấy giờ mới nhận ra người này không chỉ biết võ công mà còn là một cao thủ.

Dù sao hắc y nhân cũng là một sát thủ có kinh nghiệm phong phú, gã cố nén sợ hãi trong lòng, vừa cẩn thận tiếp chiêu vừa suy nghĩ biện pháp đối phó. Thanh kiếm trong tay đối phương rõ ràng được làm bằng gỗ nhưng lúc đối phương tấn công với lực rất mạnh vào thanh đao bằng thép của gã vậy mà lại không hề có dấu hiệu sứt mẻ. Trong lúc chật vật tiếp chiêu, tầm mắt gã vô tình hướng về phía Diệp Thù. Với vóc người nhỏ nhắn và tay chân mảnh khảnh, gã chắc chắn đối phương không biết võ công. Đúng lúc thay, người nọ cũng đang ở ngay bên cạnh mục tiêu nhiệm vụ của gã.

Nghĩ xong kế hoạch, hắc y nhân vờ như không thể chống đỡ thêm được bao lâu, gã vừa phòng thủ vừa âm thầm lùi lại. Khi đã tới đủ gần, gã phóng tất cả số châm độc trong người mình về phía thiếu niên cao lớn rồi bất ngờ lao đến thiếu niên nhỏ nhắn. Gã tin chắc rằng mình có thể lấy mạng cả hai trong một chiêu, trên môi gã đã nở một nụ cười đắc thắng. Nhưng không rõ chuyện gì đã xảy ra, thân thể gã đột nhiên cứng đờ, rồi một cảm giác lạnh buốt bao phủ phần gáy gã. Hình ảnh cuối cùng hiện lên trong mắt gã là vẻ mặt lạnh lùng và hai ngón tay hơi giơ ra của thiếu niên nhỏ nhắn, sau đó gã hoàn toàn mất ý thức.

*...

Hắc y nhân không ngờ một trong hai thiếu niên lại có võ công, hơn nữa còn cản được châm độc của gã. Song Yến Trường Lan không màng gã nghĩ gì. Hiện tại võ công của chàng đã tiến bộ hơn xưa kia rất nhiều, thân pháp cũng được cải thiện, thế nên chỉ vài chiêu đã cắt đứt cuống họng hắc y nhân, tiễn gã về chầu trời.

Lời dịch giả: Đoạn đánh nhau là tôi chém, bên dưới mới là nguyên văn của tác giả. Y Lạc Thành Hỏa quá lười tả đánh nhau nên sắp tới tôi sẽ còn chém dài dài, xin các bác hãy tập làm quen dần và thông cảm cho khát vọng của dịch giả.