Chương 20: Không Xứng.

Diệp Thù vừa nghĩ vậy đã tiếp tục nghe thấy một giọng nữ khác truyền đến từ bên kia, người này đang nói đỡ cho Ngụy Ánh Nhi:

– Các cô nói bớt một chút đi, cho dù chúng ta không phải là tiểu thư khuê các tiếc chữ như vàng thì cũng không thể đặt điều nói xấu người khác được.

Ngụy Ánh Nhi vội nói thêm:

– Đúng vậy, các cô không nên nói hươu nói vượn.

– Không có lửa làm sao có khói, nếu chưởng môn Ngụy không có ý định đó thì tại sao lại thu nhận người kia vào nhà? Hắn một không phải là đệ tử, hai không phải người làm, vậy mà chú Ngụy vẫn phí công phí bạc nuôi dưỡng hắn, há chẳng phải muốn rước rể vào nhà sao?

– Đúng đó, đúng đó!

– Chúng ta đâu có nói chuyện vô căn cứ!

Ngụy Ánh Nhi á khẩu không đáp lại được, hậm hực giậm chân mấy cái sau đó chạy vội về Thanh Hà môn, một tiếng từ biệt cũng không thèm nói.

Cô vừa đi mất thì các ả khác vội châu đầu thì thầm:

– Tính tình cô ta luôn xấu như thế đó…

Diệp Thù không có hứng thú nghe các ả nói thêm, bèn nhấc chân rời khỏi hiệu sách. Hắn nghĩ chuyện hôn ước trong miệng các ả chưa chắc đã là lời nói vô căn cứ, nhưng hắn không biết Yến Trường Lan định giải quyết thế nào. Nếu chuyện này là thật thì hoặc chàng phải ở luôn tại đây, hoặc đổi một hướng đi khác. Trừ phi Ngụy Ánh Nhi có linh căn, bằng không ắt phải chọn con đường thứ hai, không thể vẹn cả hai đàng. Đây là chuyện lớn trong đời Yến Trường Lan, bất kể chàng đưa ra lựa chọn nào thì hắn cũng sẽ không can thiệp, nhưng trước đó vẫn cần phải hỏi chàng một tiếng để tiện lên kế hoạch cho mai sau.

Nghĩ xong xuôi mọi sự, Diệp Thù lại chú tâm vào quyển sách du ký có liên quan đến “Thần Tiên” trong tay. Sau khi đọc xong, hắn lại trở về phòng trọ tu luyện như mọi khi. Đợi hai ngày nữa, hắn sẽ tìm cơ hội nói chuyện với Yến Trường Lan.

Trở về Thanh Hà môn, tâm trạng Ngụy Ánh Nhi rất tệ, cô chạy vội đến căn viện của mẫu thân, nói lớn:

– Mẹ! Mẹ ra đây mà coi người ta nói xấu con thế nào này! Cha cũng quá đáng lắm!

Trong sân, một phu nhân dung nhan đẹp đẽ đang ngồi thêu khăn. Nghe tiếng, bà giật mình đâm lệch chiếc kim vào ngón trỏ, một giọt máu đỏ trào ra trên đầu ngón tay. Lấy khăn tay lau giọt máu, bà đứng dậy, quan tâm hỏi han con gái:

– Con nói vậy là sao? Ai dám bắt nạt con gái của mẹ? Là cha con phải không? Mau nói cho mẹ biết, để mẹ trút giận giúp con.

Ngụy Ánh Nhi bĩu môi đáp:

– Đám con gái ngoài phố đều nói cha hứa gả con cho cái kẻ nghèo hèn vừa vào nhà mình đây, họ còn nói con với hắn đã có hôn ước. Mẹ, có thật vậy không? Con không muốn cưới một kẻ không có tiền đồ vậy đâu.

Phu nhân ngây người một lúc rồi cười nói:

– Bậy bạ quá, người đó chỉ là con trai của một người bạn cũ của cha con mà thôi, vì gia đình bất hạnh gặp chuyện tai ương nên mới đến đây cậy nhờ cha con. Nếu hắn có tư chất tốt thì chúng ta cũng bằng lòng tôn trọng một chút, còn như tư chất không tốt thì cứ xem như nuôi thêm một kẻ gia nhân. Hạng người như thế làm sao xứng với con gái ta được? Cha con cưng chiều con nhất, tất nhiên sẽ tìm một người thật xứng đôi với con, văn võ song toàn, gia thế xuất chúng, mới được.

Nghe mẹ nói vậy, vẻ mặt Ngụy Ánh Nhi chuyển từ tức giận sang thẹn thùng, nói:

– Nhưng ngoài phố người ta đồn ầm lên, thật không tốt cho thanh danh của con gái. Mẹ, mẹ hãy nói với cha đi, đừng để tên kia liên lụy đến con. Mà mẹ này, hình như trước kia con đã từng nghe cha nói con với kẻ kia thiếu chút nữa đã có hôn ước thật, chuyện ấy có đúng không hở mẹ?

– Đã nói “thiếu chút nữa” thì tất nhiên là không có. – Phu nhân tươi cười, dùng ngón tay chạm hai lần lên đầu mũi con gái, dỗ dành nói. – Con thật là… được rồi, để mẹ đi nói với cha con một tiếng, đã yên tâm chưa nào?

Lúc này Ngụy Ánh Nhi mới hài lòng, cô nhào vào lòng mẹ mình, nhỏ giọng làm nũng.

Tối hôm đó, Yến Trường Lan đi đến Diễn Võ Trường, mũi chân vừa chạm đến cổng bán nguyệt đã loáng thoáng nghe thấy giọng nói của Ngụy Hữu Từ và một phụ nữ. Chàng đoán ấy là hai vợ chồng chú Từ đang trò chuyện bên trong nên định quay đầu rời đi, song lời nói tiếp theo của người phụ nữ khiến chàng phải dừng bước.

– Chẳng phải do ông nên người ta mới đồn đãi hay sao? Người ta nói con gái ông sắp cưới cái kẻ vừa được ông thu nhận. Nó làm sao xứng với Ánh Nhi? Con tôi nghe được tất nhiên phải ấm ức rồi. Đều tại ông nói cái chi mà “thiếu chút nữa đã có hôn ước”, hôn ước mà có chuyện thiếu chút nữa à? Hoặc có hoặc không, mà rõ ràng là không có!

Ngụy Hữu Từ nói:

– Liên quan đến Trường Lan à… Năm xưa tôi với Yến Bắc là huynh đệ vào sinh ra tử, bà và vợ của anh ấy trùng hợp có thai cùng lúc, sau khi hai người chúng ta chén tạc chén thù thì nổi hứng định chuyện hôn ước, nhưng lúc đó trong người hai chúng tôi không có tính vật để trao đổi, khi tỉnh rượu thì cũng có hơi hối hận, sợ rằng lớn lên hai đứa nhỏ không hợp lại thành ra ép duyên, nên thôi. Nhưng nay xem ra Trường Lan trưởng thành mặt mũi tuấn tú, văn võ song toàn, tôi nghĩ…

– Cái gì? Ông có ý đó thật? Không được, không được! Người này một nghèo hèn, hai không chỗ nương tựa, sao xứng với con gái của chúng ta được!

– Nam nhi đại trượng phu, nghèo một lúc thì đã là gì? Trường Lan năm mười ba tuổi đã có võ nghệ xuất sắc, mấy ai có thể sánh bằng? Tuy anh Bắc mất sớm là một thiệt thòi của y, nhưng cũng vì thế nên Ánh Nhi cưới y có thể ở lại Thanh Hà môn, không cần phải làm dâu nhà người. Tôi quan sát đã mấy ngày, thấy phẩm hạnh và cách đối nhân xử thế của y đều rất rốt, sau này chắc chắn có thể khiến cho Thanh Hà môn phát dương quang đại. Còn nữa, sau này hai đứa có con chúng ta càng tiện bắt một đứa cháu kế thừa gia nghiệp dòng họ, tôi tưởng y cũng sẽ bằng lòng. Từng đấy lợi ích sao bà chỉ nhìn được mỗi cái trước mắt vậy?

– Không được, tôi nói không được là không được! – Dừng một chút, bà lại nói tiếp. – Nếu tên Yến Trường Lan kia là người ngay thẳng thì không nên có suy nghĩ trèo cao. Tôi không phản đối ý định nuôi dưỡng con cố nhân của ông nhưng muốn động đến con gái của tôi thì đừng có mơ mộng viển vông…

– Bà, bà đừng giận vội, tôi vẫn chưa nói chuyện này cho Trường Lan, nếu con gái không đồng ý thì… đành thôi vậy.

– Không phải tôi vô tình vô nghĩa, chỉ có điều nó thực sự không xứng với Ánh Nhi nhà mình. Ông à, ông tuyệt đối không được nhắc lại chuyện này nữa.

– Biết rồi, biết rồi…

Yến Trường Lan rũ mắt, yên lặng rời xa Diễn Võ Trường. Vừa nãy chàng được một gã người làm truyền lời, nói rằng chú Từ có việc cần tìm nên vội chạy tới, dè đâu lại nghe được những lời cay đắng thế này. Hắn bỗng dưng thông suốt, đây hẳn là do vị phu nhân kia cố tình sắp xếp. Tuy chàng vốn không có ý gì với Ngụy Ánh Nhi nhưng bị người ta xem thường như thế thì vẫn tức giận và nhục nhã vô cùng.

Sau khi về đến phòng, chàng nở một nụ cười chua chát. Cẩn thận ngẫm lại, lời của phu nhân cũng không sai. Trên đời này có cha mẹ nào chẳng muốn cho con cái mình những thứ tốt nhất chứ? Hiện giờ chàng quả thật không xu dính túi, trước đó không nhờ bằng hữu ra tay cứu giúp thì chỉ sợ võ công đã mất hết. Người như chàng sao có thể khiến người ta yên lòng mà gả con gái? Tuy chú Ngụy cũng có nói tốt cho chàng, nhưng mà…

Hít sâu một hơi, Yến Trường Lan đã có quyết định. Chẳng biết vì sao chàng đột nhiên lại muốn trò chuyện với Diệp Thù. Ở lại đây thêm một phút giây nào nữa chỉ càng khiến đối bên thêm khó chịu. Lập tức, chàng mở cửa, tiến thẳng ra cổng lớn Thanh Hà môn.