Đã từng có khoảng thời gian trong đời, tôi không phân định được nổi bản thân mình rốt cuộc là yếu đuối hay mạnh mẽ, là mù quáng hay kiên trì, là đang cố gắng hay cố chấp nữa. Đó là khi tôi trót yêu phải một người, yêu vô cùng, nhưng người ấy lại nhất định chẳng yêu tôi.
Dù người ta đã bao lần từ chối, bảo đừng yêu người ta nữa, yêu người ta khổ lắm, tôi chịu không nổi đâu. Bảo đừng cố gắng làm gì, chỉ tốn sức mà thôi. Bảo tôi quên đi, tìm một người khác tốt hơn đi, hoặc hay đồng ý lời yêu của những người đang chờ đợi mình đi...Nhưng tất cả, tôi đều để ngoài tai hết, duy nhất hướng về riêng người ta. Dẫu mỗi lời người ta cự tuyệt thốt ra đều xót tới tận tim gan này.
Rồi cũng bởi vì yêu, thành ra nhớ, tôi mặt dày chủ động với người ta trong mọi thứ.
Thấy người ta online liền pm. Thấy người ta rảnh rỗi liền hẹn hò. Cuộc tụ họp nào có người ta đều khôn vắng mặt. Tận dụng hết mọi cơ hội để có thể được trò chuyện, gần gũi bên người ta. Thậm chí còn câm lặng để nén nỗi hờn ghen, mỗi khi nhìn người ta đùa vui, trêu ghẹo kẻ khác, bỏ mặc cảm xúc của kẻ đơn phương này. Thật, rất đau! Vậy còn chưa đủ đâu. Mang cái danh nghĩa bạn thân nên được những người để ý người ta liên lạc, thăm hỏi. Không một lần tôi nói xấu, chia rẽ tình người. Còn cố gắng vun đắp, cố gắng mối mai thành đôi. Thậm chí khi biết được người ta còn thương người cũ, tôi tìm đến tận mặt, níu kéo, hàn gắn giùm. Vì chẳng chịu được mỗi khi nhìn người tôi thương một mình lẻ loi, đơn độc với những nỗi buồn.
Chẳng than chẳng trách, chẳng đòi chẳng hỏi. Nói nhớ người hoài, chưa một lần dám hỏi người có nhớ tôi không. Nói thương người hoài, chưa một lần dám bảo người cũng thương tôi đi. Chẳng còn mấy ước mong, chẳng còn nhiều hi vọng. Cứ thế mà lặng lẽ mà ở bên người ta. Cho đến tận ngày người ta yên ổn bên cuộc tình mới, cũng là một ngày rất buồn, tôi mới chịu đi.
Dường như, khi đã thật lòng yêu sâu đậm một người, ta sẽ tự nguyện muốn mang đến những điều tốt đẹp nhất cho họ, chỉ để thoả lòng yêu thôi, chứ chẳng phải vì chờ đợi họ sẽ trao lại gì cho ta.
Và tôi đã từng yêu một người như vậy đấy. Yêu đến không phân định được nổi bản thân mình rốt cuộc là yếu đuối hay mạnh mẽ, là mù quáng hay kiên trì, là đang cố gắng hay đang cố chấp nữa...