Tôi biết, tôi đã lỡ yêu một người chẳng yêu tôi. Nên mỗi khi nói nhớ người, chưa một lần nào dám hỏi lại người có nhớ tôi không. Mọi lần gặp gỡ đi chơi, bản thân luôn phải là người chủ động. Được bữa nào người lên tiếng rủ, mừng vui thì khỏi nói, lại còn thêm hy vọng ảo tưởng, để sau này một mình ôm xót xa. Hoá ra chỉ khi buồn, khi bên cạnh chẳng tìm được một ai, người mới nhớ đến mình.
Mà tôi, cũng kệ. Tự nhủ ít ra trong đời người, mình cũng chiếm được chút vị trí nhỏ. Thấy vui lắm khi nghĩ mình là người đặc biệt đối với người ta, được người ta tin tưởng. Nhưng cũng thấy bất lực lắm khi người buồn mà chẳng thể sẻ chia. Người cứ ngồi đấy, im lặng. Người cứ ngồi đấy, đau đớn vì một người. Phải chi được một lần, chỉ cần nhìn thấy tôi, người liền mỉm cười hạnh phúc.
Bản thân tôi rất ghét tính lì lợm của mình. Đã dặn lòng người chẳng yêu ta đâu, nên nhanh từ bỏ, nên quên mơ mộng. Vậy mà chỉ cần một chút ân cần từ người, vài lời nói nhẹ nhàng quan tâm, là con tim lại quên mất lối về.
Nhiều lần muốn bảo người giữ khoảng cách cho, để tôi có thể được yên bình. Nhưng lại tiếc lắm những ấm áp hạnh phúc ấy, chẳng dám nói ra. Mặc cho bản thân mình xoay mòng trong con đường tình không thấy ánh sáng.
Dù ai ai cũng khuyên, nếu thiệt muốn quên họ thì đừng ở bên nữa, bước ra khỏi thế giới của người ấy đi! Đừng quay lại, đừng mềm lòng! Đừng nặng nhọc mang hai tiếng "bạn thân" nữa! Nghe hoài đó, mà có chịu làm đâu. Thật sự, không-đành-lòng!
Và tôi biết, tôi đã lỡ yêu một người chẳng yêu tôi, yêu đến khờ dại, yêu đến yếu mềm, yêu đến cho đi mà chẳng cần nhận lại. Yêu đến một ngày, bên cạnh người sẽ có một người khác, một người đủ khiến người chẳng thèm tìm đến tôi khi buồn nữa. Chắc lúc đó tôi mới chịu ra đi, mới chịu để mình đau lòng.