Chương 5: Ngày,...tháng,...năm...(3)

Năm tháng đó tôi rất yêu một người. Không dám rời xa họ, một phần là bởi vì nhớ. Nhưng nhiều phần là sợ họ sẽ chẳng ổn nếu vắng tôi.

Tại tính người chỉ thích độc lập một mình. Buồn bã gì cũng chỉ cất trong tim. Cạy miệng ra thì cũng chịu kể đó, nhưng môi vẫn cứ xởi lởi cười, nhất định chẳng để ai thấy nỗi đau ở phía sau.

Tôi ghét lắm những khi người đơn độc trong đêm tối. Những lúc người đăng tải các dòng tâm trạng uẩn cùng. Mỗi lần như vậy tôi cũng thấy xót đau theo. Ngồi nằm không yên, nhưng cũng chẳng thể san sẻ nhiều. Vì người buồn vì một người khác. Nào người có buồn vì tôi...

Chẳng buồn vì tôi, nên bản thân biết rõ người cũng chẳng mấy cần sự hiện diện này. Vậy mà vẫn không đành lòng đi, vậy mà vẫn cứ ở lại. Nhớ hoài người ta bảo, chỉ có mình là được tin tưởng nhất. Khắc ghi luôn cả câu người nói rằng, thấu hiểu họ duy nhất riêng kẻ đơn phương này.

Vậy nên, mong rằng ít nhất có mình họ cũng sẽ có một người để sẻ chia. Để khi chỉ cần lên tiếng một cái, mình sẽ cùng họ đi khắp nơi, hết đêm dài. Và để ngăn người khờ dại, vì chuyện tình hợp tan mà làm tổn thương thân thể mình.

Nhưng nào ai có thể kề cạnh mãi một người mà tim người ta luôn hướng về một người khác. Cuối cùng cũng đau quá, cuối cùng cũng phải xa. Mong ước rằng khi mình xa, người sẽ cảm thấy muốn gần.

Chỉ là chua chát thay, hằng ngày người vẫn vậy. Vẫn sáng nói cười, tối về buồn vì một kẻ khác. Không có mình, vẫn chẳng thiếu đám bạn cùng vui. Vẫn biết tự chăm lo cho bản thân, và dừng đúng lúc cần. Hoá ra tự mình ảo tưởng, họ vì mình mà sống tốt hơn. Hoá ra ảo tưởng lớn nhất trên đời, chính là ảo tưởng vị trí của mình trong lòng kẻ mình yêu.