Chương 9: Băng Tuyết Ngập Trời, Có Đứa Bé Bị Bỏ Rơi (2)

Nhóm dịch: ĐÀO BÔNG

Dịch và đăng tải mới nhất tại trang web TruyenYY

-----

"Trong lòng ta ấm áp như vậy sao? Không. . . Là đứa bé này ấm áp!”

Khương lão đầu đã thật lâu không trải nghiệm được vòng tay ấm áp như vậy, cả người đứa bé trai kia nóng lên! Chính là cỗ ấm áp này, làm cho lão già như ông lại chống đỡ lại.

"Đây là bị bệnh sao?"

Theo ông thấy, đây là lạnh đến cực hạn, sắp bị đông chết nên diễn ra hiện tượng hồi quang phản biếu.

Nhưng mà, ông có thể làm gì bây giờ?

Khương lão đầu tận lực di chuyển thân thể, nương theo dòng nước ấm trên ngực, dần dần vận động thân thể cứng ngắc.

Ngay khi ông ta thật vất vả mới đứng dậy, từ xa truyền đến tiếng la hét: "Các ngươi xem, có người sống!"

Nghe được thanh âm này, Khương lão đầu mừng rỡ, chẳng lẽ nói, hai đứa nhỏ này có thể sống sót?

Không trách ông nghĩ như vậy, bởi vì thiên tai năm nay, lưu dân giống như ông không thể kêu ra được thanh âm có lực như vậy, thậm chí căn bản sẽ không để ý tới có phải có người ngã ở phía xa hay không.

"Là quan sai sao? Triều đình cứu trợ? Thật tốt quá. . ."

Khương lão đầu lộ ra nụ cười hiểu ý, chậm rãi ngồi dậy, quay đầu lại nhìn.

Nhưng mà cái liếc mắt này, lại sợ tới mức khiến ông giật mình.

Không phải vì người tới có tướng mạo đáng ghét, ngược lại, đều là lưu dân giống như ông.

Nhưng mà chuyện này vừa vặn lại đáng sợ nhất, bởi vì đám người này đang chạy trốn, trên mặt còn mang theo hồng nhuận, đây chỉ có một loại khả năng. . . Bọn họ ăn thịt người.

"Thì ra là một lão già khô gừ." Một đoàn có ba người tới, sau khi nhìn rõ liền cảm thấy thất vọng.

Ba người cũng không cường tráng, thậm chí tướng mạo còn có chút thật thà, nhưng lời nói ra lại thập phần vô tình: "Lão đầu này vừa già vừa khô, không có bao nhiêu thịt, ăn hắn còn không bằng nhặt thịt đông lạnh ven đường, chậm rãi tiêu hóa, cũng có thể no.”

Nghe nói như vậy, Khương lão đầu liền biết, ba người này sẽ không ăn mình.

Nghiêm túc mà nói, người. . . thì có. Nhưng người chết tất nhiên đều đông lạnh thành ổ băng, quả thực cứng như sắt! Mà dưới thiên tai bão tuyết này, muốn lấy được củi khô cũng khó, làm tan người bị đông cứng càng không dễ dàng, cơ bản. . . Đều là ăn sống.

Vì vậy, nhóm người này muốn tìm người sống, thậm chí tốt nhất là đứa bé.

"A? Có một đứa bé ở đây..."

Nghe nói như vậy, Khương lão đầu ôm chặt, bộ dáng rụt rè, dáng vẻ như tự mình giữ ấm cho mình.

"Ai, đã đông lạnh thành một tảng băng rồi." Thì ra nhóm người này nhìn thấy thi thể cháu trai lão Khương.

"Đi thôi." Một người cầm đầu phất phất tay, ba người liền xoay người rời đi.

Từ đầu đến cuối, không có nói một câu với lão đầu, giống như chỉ là chọn thịt mua thức ăn.

Chỉ sợ bọn họ cũng không nghĩ tới, dưới tình huống bên cạnh lão đầu có một đứa bé chết cóng nằm đó, trong ngực ông còn có hai đứa bé mềm nhũn.

"Hô..." Khương lão đầu thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng ông còn chưa kịp cao hứng, bé gái trong ngực lại lần nữa khóc lên, đứa bé như vậy, tùy tiện động vài cái liền dễ dàng tỉnh lại.

"A?" Nghe được thanh âm, ba lưu dân đồng loạt quay đầu lại, vẻ mặt mừng rỡ.

Khương lão đầu giãy dụa đứng lên, quay đầu bỏ chạy, nhưng mà chạy chưa được mấy bước đã ngã xuống.

Chân bị tê liệt, hơn nữa hồ băng không sâu bằng con đường tuyết đọng, quá trơn trượt.

"Lão đầu, thì ra ngươi còn cất giấu một cái..."

"Ai da, là hai người!"

Bọn họ đuổi theo, đem tay lão đầu gỡ ra, lộ ra hai đứa bé một nam một nữ, quả thực mừng rỡ như điên.

Hai đứa bé này, thoạt nhìn quá non nớt, trắng nõn mịn màng, hoàn toàn khác với những đứa nhỏ lưu dân khác mang theo, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra.

“Dừng tay!

Súc sinh! Dừng lại! ”

Khương lão đầu tức giận công tâm, nhưng một lão đầu khô chắt sắp chết như ông, làm sao có thể địch lại được ba gã tráng hán đã ăn no bụng?

Ông dễ dàng bị đè trên mặt đất và cướp đi một cặp trẻ sơ sinh.

Bé gái khóc lớn, run rẩy, bị túm lấy mắt cá chân nhấc ngược lại. Bé trai vẫn không khóc, bị bàn tay to kìm đầu!

Nhìn sức mạnh này, căn bản không quan tâm có bóp chết đứa nhỏ hay không.

Hai mắt Khương lão đầu đỏ tươi, mắt muốn nứt ra, thốt ra: "Buông cháu ta ra, đó là cháu của ta, các ngươi không thể ăn hắn!”

Nhưng mà ba gã tráng hắn căn bản không để ý tới, xách theo hai đứa bé, tựa như mang theo hai khối thịt, bước nhanh rời đi.

Khương lão đầu lần nữa bò dậy, tay chân cứng ngắc, khập khiễng đuổi theo phía sau.

Đối phương cũng không quan tâm, nghiễm nhiên không phải là lần đầu tiên làm việc này, căn bản không đem loại 'thi thể khô' nửa chết này để vào mắt.

Ba người đi khoảng một dặm, đi tới một đống đổ nát, đây ước chừng là một thôn nhỏ bị tuyết rơi dày đè sụp.

Mà ở trong phế tích, lại có một đống lửa trại, phía trên còn đặt một cái nồi sắt, bên trong đun sôi nước.

"A? Đầu bếp, ngươi thế mà lại có thể nhóm được lửa?”

"Gió ngừng, tuyết cũng ngừng, vậy nên mới có thể nhóm được lửa, không cần ăn đồđồ sống nữa."

“Thật tốt quá, có thể ăn chín rồi!”