Chương 8: Băng Tuyết Ngập Trời, Có Đứa Bé Bị Bỏ Rơi (1)

Nhóm dịch: ĐÀO BÔNG

Dịch và đăng tải mới nhất tại trang web TruyenYY

-----

Bỗng nhiên nghe thấy tiếng đứa bé khóc nức nở, Khương lão đầu sợ tới mức giật mình, vội vàng kiểm tra cháu trai trong ngực, nhưng mà không phải, tiếng khóc đến từ xa.

Có lẽ là những người khác, cũng giống như ông lúc trước, đang mang theo đứa bé đi đường chăng?

Nhưng nhìn phương xa là một mảnh trắng xóa, người nào cũng không thấy, Khương lão đầu lại nghĩ đến, có phải là loại tình huống giống như hai mẹ con chết cóng kia hay không, chỉ là đứa nhỏ còn chưa chết?

Nghĩ đến đây, Khương lão đầu theo bản năng theo tiếng khóc mà tìm tới.

Cũng không tìm được bao xa, liền đi tới một cái hồ băng, trên mặt hồ đóng băng, rõ ràng có hai đứa bé trần trụi đang nằm!

"A?"

Khương lão đầu run rẩy đi qua, nhìn thấy hai đứa bé trắng nõn mềm mại, có điều chỉ dài một thước, tựa hồ vừa mới được sinh ra.

Tình cờ là một bé trai, một bé gái. Bé trai nhắm mắt lại, chép chép miệng, vậy mà cũng không khóc nháo!

Bé gái thì tương đối bình thường hơn, mắt cũng không mở ra được, liều mạng gào khóc, bản thân là bị tiếng khóc của bé gái hấp dẫn đến.

"Ai ôi. . ." Khương lão đầu vội vàng chạy tới, đồng thời nhìn trái phải, cũng không có người nào khác.

Vậy hai đứa bé này là từ đâu ra vậy? Mùa đông khắc nghiệt này, là ai sinh ra hai đứa bé, rồi lại vứt bỏ bọn họ ở nơi băng thiên tuyết địa này?

Ông cũng không quan tâm nhiều như vậy, lập tức ôm hai đứa nhỏ lên, ôm vào trong ngực.

Nhưng sau đó, ông liền nặng nề ngã xuống đất!

Không còn khí lực, Khương lão đầu vốn còn cố gắng chống đỡ một hơi, muốn đem thi thể cháu trai về nhà. Chết lặng như xác sống bước đi, có lẽ còn có thể kiên trì, nhưng một phen giày vò trước mắt , ôm ba đứa nhỏ, quả thực ôm không nổi.

Ông cứ như vậy nằm trên hồ băng, thở hổn hển, không biết phải làm thế nào cho phải.

Thật đáng thương, mới sinh ra được bao lâu? Còn chưa mở mắt ra liếc mắt nhìn thế giới này, đã phải chết lạnh trong băng tuyết này.

Nhưng tại thế đạo này, có lẽ chính là như vậy. Khương lão đầu cũng không phải lần đầu tiên nhìn thấy đứa bé bị bỏ rơi, chẳng qua trước kia nhìn thấy... Tất cả đều là hài cốt.

Ở thôn Trà Sơn nơi ông ở, hầu như năm nào cũng có một hai đứa bé chết non như vậy, có người thật sự chết non, hoặc bệnh tật hoặc bẩm sinh nuôi không sống được rồi chết đói, nhưng có đứa bé... thì bị vứt bỏ.

Ở rìa thôn Trà Sơn, có một tòa tháp hài nhi cao chừng một trượng, trên thực tế tháp này là dùng đá xây lên, chuyên dùng để vứt bỏ trẻ sơ sinh.

Có mấy người nghèo tương đối nhẫn tâm, trực tiếp dìm chết đứa bé sinh ra đã bị bệnh hoặc không nuôi sống nổi, đa phần ngay cả mắt cũng chưa mở qua.

Khương lão đầu đã từng nhìn thấy đứa bé bị bỏ rơi trôi nổi trên sông trong thôn, gặp phải, ông cũng chỉ có thể bất đắc dĩ hô một tiếng 'Hài tử nhà ai? Thu thập xác chết cho đứa bé!’

Mà có một số cha mẹ thật sự không xuống tay được, sẽ đem bé gái hoặc bệnh nhi đưa đến trong tháp kia, từ nay về sau không hỏi tới nữa, tùy ý để bọn họ tự sinh tự diệt, như vậy sẽ làm cho trong lòng những người cha mẹ kia dễ chịu một chút, bởi vì bọn họ sẽ ảo tưởng rằng, rồi cũng có người tốt bụng mang đứa bé bị bỏ rơi về nhà nuôi dưỡng thật tốt, nhưng mà đây chẳng qua là tự lừa mình dối người.

Khương lão đầu đã từng đi xem qua tháp hài nhi, nhưng sau khi xem qua một lần, cũng không dám đi qua nữa.

Cảnh tượng kia làm cho ông cả đời khó quên, ông ý thức được, tất cả trẻ con, đều là bị muỗi chuột kiến gặm nhấm mà chết. Ngoại trừ khóc nỉ non ra đều không làm gì được.

"Đừng khóc, ông cùng các ngươi..." Khương lão đầu nỉ non.

Con người trước khi chết, sẽ luôn hoài niệm lại quá khứ.

Có lẽ, đây là số mệnh... Thời điểm cuối cùng trong sinh mệnh của mình, nhặt được hai đứa bé, tuy rằng rất nhanh đều sẽ đông chết, nhưng ít nhất mình còn có thể cho bọn họ một chút ấm áp.

"Ô oa oa..." Bé gái liều mạng khóc, cô bé áp sát vào thi thể Nô nhi, lạnh đến tím tái.

Khương lão đầu thấy thế, cắn răng một cái, đem thi thể cháu ruột của mình đẩy ra khỏi ngực, đem hai đứa bé, càng dán chặt vào ngực.

Ông tự cảnh báo bản thân rằng người sống quan trọng hơn người chết.

Cứ như vậy, ông lại một lần nữa lâm vào trong mê man, nhưng ngay sau đó liền cảm giác được một cỗ dòng nước ấm.

"Lạnh. . . Không, nó ấm. . . Thật ấm. . ." Khương lão đầu mở mắt ra, vẫn là nằm nghiêng trên băng hồ.

Bên kia băng,

Đã đông cứng, nhưng trong ngực lại là một mảnh ấm áp!

Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy?

Cúi đầu nhìn, bé gái đã sớm không khóc, bé trai vẫn ngủ ngon lành, thậm chí còn chảy ra nước miếng.

Chảy nước miếng? Khương lão đầu kinh ngạc, thời tiết lạnh lẽo như thế, hắn đều sắp đông cứng, nước mắt đều thành băng trùy, đứa nhỏ này làm sao có thể chảy ra nước miếng mà không bị đóng băng?