Chương 10: Băng Tuyết Ngập Trời, Có Đứa Bé Bị Bỏ Rơi (3)

Nhóm dịch: ĐÀO BÔNG

Dịch và đăng tải mới nhất tại trang web TruyenYY

-----

Thì ra tổng cộng có bốn người, ba người đi ra ngoài tìm thức ăn, còn để lại một người nhóm lửa.

"Sao lại nhỏ như vậy?" Gã nhóm lửa kia quay đầu lại nhìn hai đứa bé phấn nộn, không khỏi thất thần.

Nhất là bé gái đang khóc, khóc đến mức hắn muốn nói lại thôi.

“Đứa con gái này ầm ĩ chết đi, cho xuống nồi trước!: Một người tiện tay muốn ném bé gái xuống nồi.

Người đàn ông hét lên theo bản năng: "Chờ một chút!”

Ba người sửng sốt, hỏi: "Sao vậy?”

Người đàn ông nhận lấy bé gái, đưa nó lại, ôm vào lòng và nói: "Nước vẫn chưa sôi."

"Có gì quan trọng chứ?" Ba người cảm thấy không giải thích được, mấy bữa cơm trước kia đều đã ăn qua như vậy!

Người đàn ông cứng rắn nói: "Lửa là ta nhóm, nấu như thế nào, ta quyết định!”

Mọi người cũng không quan tâm lắm, chỉ nghĩ người đàn ông này nấu ăn đến nghiện.

Không lâu sau, nước sôi.

Nhưng mà người đàn ông vẫn vuốt ve khuôn mặt cứng ngắc của bé gái, giống như không nhìn thấy, ba người liếc nhau một cái, trước tiên lấy bé trai xuống nồi.

"Đứa này nóng hổi, cũng không khóc, là bị bệnh phải không?"

"Chúng ta ăn thịt, có đứa nào không bệnh chứ? Sợ cái gì!”

“Cũng vậy cả thôi!”

Đang nói, thanh âm khàn khàn phía sau truyền đến: "Dừng tay, buông cháu ta ra, ai cho các ngươi ăn!”

Khương lão đầu rốt cục khập khiễng chạy tới, mắt thấy hai đứa nhỏ còn chưa xuống nồi, thở phào nhẹ nhõm, vội vàng cười khẩn cầu nói: "Ăn ta đi, ăn ta đi!”

Người đàn ông nhìn Khương lão đầu, khẽ thở dài.

Lưu dân nắm giữ bé trai thì lắc đầu: "Ăn ngươi còn không bằng tùy tiện bào một thi thể để ăn.”

"Các ngươi có lửa, có nồi, có thể không giết cháu ta. Ta sẽ tìm cho các ngươi, ta biết nơi nào có xác chết của em bé! Khương lão đầu vừa khẩn cầu, vừa khập khiễng tới gần, trong ngực nắm một thanh đao.

Người đàn ông đáp một câu: "Nói cũng đúng..."

Nghe nói như vậy, Khương lão đầu cuộn mình trong lòng, hơi chậm lại, buông sài đao ra.

Nhưng do dự, chỉ nghe thấy một tiếng nhào, đứa bé bị ném vào nồi.

Bé trai ngủ say, đột nhiên giãy dụa, vặn vẹo co giật trong nước sôi nóng bỏng, sau đó không nhúc nhích.

Chỉ một màn này, trong đầu Khương lão đầu liền ong ong một cái, một mảnh trống rỗng.

Lưu dân kia cười gượng nói: "Đứa nhỏ này cũng chưa cai sữa, với tình cảnh năm nay cũng không sống được, không bằng ta cho nó một cái chết thống khoái.”

Hai huynh đệ khác vừa nghe, cảm thấy hắn nói có vài phần đạo lý, hai đứa nhỏ mới sinh ra dường như không được mấy ngày, chỉ sợ một ngụm sữa còn chưa ăn qua, làm sao nuôi sống được chứ?

Thay vì đói rồi chết, cứ để họ có một bữa ăn ngon.

"Lão đầu, đây là cháu trai của ngươi sao? Thịt của hắn cứu mạng chúng ta, liền chia cho ngươi một phần..."

Lưu dân kia còn đang nói, đã thấy ánh đao chợt lóe.

Phốc xuy!

Đầu của hắn lăn trên mặt đất, máu nhuộm đỏ tuyết.

"A!"

“Lão ta có đao!”

Ba người còn lại đều sợ hãi, liên tục lui ra sau!

Gã đầu bếp trừng to mắt nhìn, không nghĩ tới lão già khô cằn nửa chết nửa sống này lại có thể hung mãnh như vậy!

Một đao vừa rồi, quá nhanh, đến lúc bọn họ kịp thời phản ứng lại, người cũng đã chết.

Bọn họ chưa từng coi thường lão già này, nhưng cũng không nghĩ rằng ông lại cất giấu một cây đao chặt củi. Cứ như vậy dùng cây đao chặt củi tàn phá này, trong nháy mắt cắt đứt đầu người, điều này cũng có nghĩa rằng lực lượng cùng tốc độ, thậm chí là góc độ, đều đạt tới trình độ nhất định, lão đầu này là đao phủ sao?

Xuất đao không chút chần chờ chút nào, thậm chí còn có một cỗ khí thế sát phạt, là lão binh! Loại giết người trên chiến trường!

Đúng rồi, loạn thế mới chấm dứt không được bao lâu, một đám bình dân lớn tuổi thế này, nếu như chưa từng làm lính, ngược lại là chuyện lạ.

"Cháu trai. . ." Khương lão đầu bước vài bước đến trước nồi, nức nở, đưa tay vớt lên.

Trong lúc tay phải run rẩy, con đao lại rơi trên mặt đất. Thì ra một đao vừa rồi, cư nhiên đã là cực hạn, bản thân chỉ là ở dưới cơn thịnh nộ bộc phát, chung quy ông vẫn đã già rồi.

Hơn nữa thân thể suy yếu, giờ phút này cổ tay phải đều bị bong gân, có thể nhìn thấy khớp xương dị nhô ra một cách thường, căn bản không thể cầm được đao nữa.

“Tay lão ta bị gãy, mau khống chế lão!”

“Ta nhặt được đao!”

Người đầu bếp không nhúc nhích, mà hai người khác lựa chọn nhào tới, đè lão đầu nguy hiểm này lại, muốn làm thịt luôn cả ông.

Tay trái lão đầu bị nước sôi làm bỏng một chút, tay phải giơ không lên được, bị hai đại hán đè trên mặt đất, cất tiếng la.

Ông đã nhặt được đứa bé, giống như cháu trai của mình, nhưng một lần nữa, mất đi người thân.

Tận mắt nhìn thấy cháu trai đang sống sờ sờ bị ném vào trong nồi nước sôi trào, khiến ruột gan ông như đứt từng khúc!

"A. . . Trời ơi!" Khương lão đầu không biết vì sao mình còn sống, trong tiếng gào thét cầu xin vô tận.

"A!"

Đột nhiên, trong nồi vươn ra một đôi tay thịt phấn nộn, bám lấy mép nồi.

Sau một khắc, một cái đầu thịt tròn vo nhô lên, bốc lên hơi nước, còn tí tách nước sôi. . .

Một đôi mắt to tròn, nhìn lung tung khắp nơi.

Ánh mắt bốn người lập tức tụ tập qua, kinh hãi cực độ.

"Yêu. . . Yêu quái! ”

. . . . . .