Nhóm dịch: ĐÀO BÔNG
Dịch và đăng tải mới nhất tại trang web TruyenYY
-----
Nước sôi sôi, ừng ực sủi bọt, một đứa bé cứ như vậy mà bị nhúng vào bên trong, mặc dù làn da bị nóng đỏ bừng, nhưng cũng không có gì đáng ngại! Thật không thể tưởng tượng được!
Hơn nữa đứa bé nhỏ như vậy, vốn mắt còn chưa mở ra được, hiện giờ lại nhìn chằm chằm mọi người, khiến cho da đầu ai nấy cũng đều tê dại, đây không phải yêu quái thì là cái gì?
“Năm đại họa sinh yêu nghiệt!
Người đầu bếp run rẩy la hét, sau đó ôm bé gái quay đầu bỏ chạy.
Hai người còn lại cũng không dám ấn lão già nữa, bỏ lại hiện trường hỗn độn, cơ hồ dùng cả tay chân để chạy trốn.
Khương lão đầu giãy dụa đứng lên: "Bỏ đứa bé xuống!”
Nhưng có ai lại để ý đến lão ta chứ? Đã chạy xa rồi.
Khương lão đầu nhìn bé trai trong nồi nóng, tuy rằng hoang mang, nhưng vẫn vớt ra trước.
Cơ thể nóng bỏng này, làm ấm cơ thể và tâm trí của lão già: Cháu trai vẫn còn.
Tuy rằng không biết đã xảy ra chuyện gì , nhưng lão cũng không muốn suy nghĩ quá nhiều, cho dù có là yêu quái thì lại như thế nào chứ?
Khương lão đầu tay trái cầm sài đao lên, vội vàng đuổi theo đám người kia.
Vốn không đuổi kịp, nhưng mơ hồ có thể nhìn thấy dấu chân trên mặt đất, hơn nữa bé gái bị xóc nảy, lại bắt đầu khóc nháo, lão có thể theo thanh âm mà một mực truy tìm.
“Trời ạ, lão già kia ôm yêu quái đuổi theo!”
“Đầu bếp, mau ném đứa bé đi!”
Đám lưu dân chạy trốn bị bé gái khóc đến hoảng hốt, nghĩ đến bé gái cứ khóc thế này sẽ không cắt đuôi được lão già.
Tuy nhiên, người đàn ông lại hét lên: "Ném đi rồi thì chúng ta ăn cái gì?”
Thấy gã đầu bếp không buông tay, người bên cạnh liền đưa tay lên, muốn bóp chết bé gái: "Bóp chết thì không khóc!”
Trong mắt bọn họ, đây vốn là lựa chọn bình thường, nhưng mà gã đầu bếp tím mặt, đá một đá thật mạnh vào người nọ, ôm bé gái chạy về một hướng khác.
"Tên chó chết này! Ta biết hắn ta mềm lòng mà!”
"Lúc trước ta đã thấy hắn không đúng! Thôi nào, không có vấn đề gì, chúng ta chạy thôi!”
Nhóm người này tách ra, quả nhiên, lão già chỉ đuổi theo tiếng khóc.
Hai người kia chạy một đoạn, quay đầu lại không thấy người, nhất thời thở phào nhẹ nhõm.
"Hô. . . May mắn, không đuổi theo chúng ta.”
"Người ta thường nói năm đại họa sinh yêu nghiệt, đây là lần đầu tiên ta gặp phải."
"Cả người đứa bé trai kia đều nóng lên, ta liền cảm thấy không đúng, truyền thuyết yêu quái đều thích ăn thịt người nhất, chúng ta thế nhưng còn muốn ăn hắn, thật sự là tìm chết."
"Ngươi nói đó là thứ quái gì vậy? Lại biến thành đứa bé!”
"Không biết, nhưng thường nghe nói yêu quái có khả năng biến hóa khôn lường, mê hoặc dụ dỗ phàm nhân, có lẽ lão già kia đã bị yêu quái mê hoặc tâm thần."
"Ta thấy gã đầu bếp kia cũng vậy, ôm đứa con gái kia, luyến tiếc xuống tay."
Hai lưu dân càng nói càng sợ, đừng nhìn đứa bé kia trông có vẻ vô hại, tựa hồ cũng không làm gì bọn họ, nhưng như thế mới vừa vặn đáng sợ, nếu như xem nhẹ, chỉ sợ hối hận không kịp.
Cẩn thận ngẫm lại, ngày tuyết rơi dày đặc thế này, làm sao có thể có con nít chưa cai sữa? Đáng lẽ họ nên cảnh giác từ lâu mới đúng.
"Các ngươi nhìn thấy yêu quái ở đâu?" Một thanh âm hùng hậu bỗng nhiên truyền đến, gần trong gang tấc.
Hai người vội vàng nhìn lại, liền phát hiện không biết từ lúc nào, đã có người thứ ba chạy song song với bọn họ.
"A!"
Bên cạnh bất thình lình có thêm nhiều người, khiến cho hai người vốn đã tim đập thình thịch hoảng sợ, trực tiếp vấp ngã xuống đất.
Người tới là một nam tử mặc áo lông cừu, vẻ mặt phúc hậu, bên hông đeo cương đao, trong lúc nói chuyện thả ra hơi nóng.
“Mau nói, yêu quái ở đâu!”
Hai người sợ hãi, lắp bắp nói chuyện, xen vào lẫn nhau.
Một người nói gì bé trai, một người nói yêu quái, xưng hô hỗn loạn, người đàn ông mặc áo khoác lông cừu nghe thấy phiền, rút đao chém chết một người, hướng về phía người còn lại hô: "Ngươi nói xem!”
"Đúng đúng đúng..." Người còn lại rét run, một năm một mười đem sự tình trải qua đều nói.
Người đàn ông mặc áo khoác bối rối: "Đây là loại yêu vật gì?"
Yêu vật phổ biến nhất, chính là yêu vật khai linh khiếu, loại bình thường này cũng không thể gọi là yêu vật, mà chỉ có thể xem như linh thú,
Nếu có thể thi triển thuật biến hình, hẳn là đã ngưng kết ra được yêu cốt, đạt tới Linh Diệu kỳ, nắm giữ pháp lực.
Căn cứ theo miêu tả, có thể biến thành trẻ con gạt người, chính là yêu vật không thể nghi ngờ, chính là mục tiêu của hắn.
Nhưng yêu vật thật sự, đối phó mấy lưu dân mà thôi, cũng không phải là quý nhân gì, còn cần phải dụ dỗ phiền toái như vậy sao?
"Hả? Ngươi nói lão già đó đã chém đồng bọn của ngươi một đao sao? Hắn ta từng luyện võ sao?" Người đàn ông mặc áo choàng lông cừu chú ý đến một chi tiết.
"Lấy tuổi tác của lão đầu kia, hẳn là lão binh, từng được luyện qua trong quân doanh." Lưu dân run rẩy nói.
Nam tử mặc áo lông cừu bừng tỉnh cười: "Thì ra là như thế, là lão binh vậy thì có thể nói thông, "Hồng Trần Hỏa" trên người quân nhân rất nặng, mà người trong tu hành đạt tới Linh Diệu kỳ, sẽ bị 'Hồng Trần Hỏa' cắn trả.”
"Tiểu yêu kia chỉ sợ vừa mới có được yêu cốt không lâu, đạo hạnh còn nông, thực lực không đủ, lúc này mới biến thành một đứa cháu trai mê hoặc lòng người, chậm rãi mưu toan, ý nghĩ phá vỡ Hồng Trần Hỏa hộ thể của lão binh kia."
Tiên tục khác biệt, tu giả trong thiên địa đông đảo, nhưng đại bộ phận lại từ bỏ hồng trần, ẩn cư ở trong núi sâu, hoặc là dốc lòng tu hành ở hải ngoại . Mà trong thế gian đục ngầu, người phàm tục đều có một loại liệt diễm vô hình bảo hộ, tên là Hồng Trần Hỏa.
Một khi dùng pháp thuật khống chế hoặc thương tổn phàm nhân, sẽ bị Hồng Trần Dỏa thiêu đốt, đây là thiên đạo che chở phàm nhân.
Hồng Trần Hỏa của hoàng tộc và nhất lưu môn phiệt là nặng nhất, sau đó chính là thế gia vọng tộc nhị tam lưu, hàn môn, kế tiếp là quân sĩ, mà cuối cùng chính là bình dân.
Mà lưu dân hoặc nô bộc không có gì, thì Hồng Trần Hỏa khí suy nhược đến mức hầu như không có, tà ma có thể dễ dàng làm hại.
Đây chính là một trong những nhân tố vì sao năm đại họa yêu nghiệt hoành sinh.