Chương 12: Năm Đại Họa Sinh Yêu Nghiệt (2)

Nhóm dịch: ĐÀO BÔNG

Dịch và đăng tải mới nhất tại trang web TruyenYY

-----

“Tiểu yêu vật này, Thừa Thiên Hổ ta nhất định có thể dễ như trở bàn tay, quả thực là trời ban yêu cốt cho ta!” Người đàn ông áo khoác rất cao hứng.

Lại hét lên: "Mau dẫn đường!”

"A đúng đúng..."

Chỉ thấy nam tử áo khoác lông cừu một tay cầm đao, một tay nhấc người nọ lên, chân chạy như điên về hướng người nọ chỉ, dọc đường tìm kiếm tung tích 'Yêu vật', một bước có thể tung dài mấy trượng.

Hắn chính là du hiệp nổi danh của Thanh Châu, họ Trần tên Hổ, biệt hiệu Thừa Thiên Hổ! Chăm học khổ luyện một thân võ nghệ, mỗi khi đến năm đại nạn, lại đến nơi lưu dân khắp nơi tìm kiếm dấu vết yêu vật, vì lấy yêu cốt!

Ai bảo hắn sinh ra thấp kém, không có tiên cốt đây?

Thiên Diễn tứ thập cửu, vạn sự lưu một đường. (*)

(Trong kinh dịch có câu: Đại Đạo năm mươi, Thiên Đạo bốn chín, Nhân Đạo một đường)

Không có tiên cốt, cũng không phải nhất định không thể tu hành, nghiêm khắc mà nói, thứ này chỉ hạn chế người, không hạn chế yêu...

Yêu vật không có phân biệt thế gia dòng dõi, không tu hành như người thường? Chỉ là chúng nó có thể lâu ngày sinh ra yêu cốt, đa phần là do thiên đạo điểm hóa.

Đương nhiên, tuy rằng yêu cốt cùng tiên cốt là một thứ có tính chất, băng nhuận như ngọc, là thứ mà thiên đạo ban tặng, gọi chung là ngọc cốt. Nhưng ngọc cốt không thuộc về mình, không cách nào sử dụng, cưỡng ép cắm vào trong cơ thể người khác, sẽ bị thiên đạo thu đi.

Nhưng trong thiên địa còn có một ít 'kỳ vật', còn gọi là 'Tiên Thiên dị bảo', khác biệt với pháp bảo, không phải bất luận kẻ nào cũng có thể luyện chế, phảng phất xuất hiện một cách kỳ dị trên thế gian.

Loại kỳ vật dị bảo này quỷ dị khó tả, có đủ loại đặc tính kỳ diệu, thậm chí không chỉ giới hạn ở 'vật', cũng có thể là một mảnh khu vực, hoặc là một loại vật vô hình nào đó... Quả thực không thiếu thứ lạ!

Mà có một số kỳ vật có thể mở ra lối tu hành riêng cho con người!

Loại bí mật này, tuyệt đại đa số người, thậm chí tu tiên giả cũng không biết, chỉ vì kỳ vật quá mức hi hữu.

Sở dĩ Trần Hổ biết, là bởi vì hắn cơ duyên xảo hợp bái nhập 'Thôn Thiên Môn', tập được một thân võ nghệ, hiện giờ ba mươi tuổi đã là "khí huyết trùng quan".

Tuy Thôn Thiên Môn chỉ là võ tông, còn không tính là môn phái tu tiên, nhưng lại có một kỳ vật trấn phái! Tên là 'Thao Thiết Văn".

Vật này sinh ra tại ba mươi năm trước, không biết từ đâu mà đến, vừa xuất hiện đã nháo ra đại bạo loạn, tự thân có một đoạn truyện xưa truyền kỳ.

Tình huống cụ thể thì Trần Hổ không biết, đây là bí mật của môn phái, nhưng hắn biết năm đó, sở dĩ Thái Sơn tiên tông tiếng tăm lừng lẫy bị diệt, liền có liên quan đến vật này!

Có thể tưởng tượng được, chỗ đáng sợ của kỳ vật này!

Mà dị bảo như vậy, lại ở trong tay một môn phái võ lâm, nếu truyền ra ngoài, tất sẽ chọc tới gió tanh mưa máu.

Cho nên rốt cuộc làm thế nào để hắn có thể nghịch thiên có được tiên cốt, sư tôn giữ kín như bưng, sư tôn chỉ nói cho hắn biết: Ngươi mang về một khối ngọc cốt, sư môn tự có thể giúp ngươi tu hành.

Nói thì đơn giản, nhưng muốn có được một khối ngọc cốt, khó khăn cỡ nào.

Không cần nghĩ tới tiên cốt, hắn không dám đắc tội với thế gia quý tộc, chỉ có thể đánh chủ ý lên người yêu vật.

Nhưng yêu vật tu hành không dễ dàng, yêu thú có thể tu đến Linh Diệu kỳ ở dã ngoại tự nhiên, mỗi con đều không đơn giản, hắn chỉ là võ phu, khó có thể chống lại.

Năm ngoái hắn liền nghe được một con khuyển yêu, vốn là một con chó hoang, nhiều năm ăn hài cốt chết đói, vậy mà mở ra linh khiếu. Sau đó lại ăn thịt người mười lăm năm, cuối cùng thành yêu thú.

Con đường tu hành không gì khác ngoài luyện khí, thải phục, mà yêu vật thì không có ai sáng tạo ra luyện khí kinh điển, cho nên cơ bản đều đi con đường thải phục.

Nhân tộc có thể luyện đan, mà yêu thú tầm thường làm sao có đan dược có thể ăn? Ngoại trừ ngẫu nhiên gặp phải thiên tài địa bảo, cũng chỉ có... Ăn thịt người.

Vật đại bổ phổ biến nhất, chính là con người... Con người là linh trưởng của vạn vật, sinh ra thất khiếu, ngũ hành đều đầy đủ, tinh khí thần tam tài vẹn toàn, chu thiên huyệt vị, đều ứng thiên đạo.

Tu sĩ nhân tộc cũng cũng "ăn thịt người", đương nhiên không dã man như yêu loại, chính là lấy hình thức thải bổ âm dương, hoặc thu thập tinh huyết, nội tạng của người để luyện đan.

Khuyển yêu ăn thịt vô số người, không chỉ biến hóa, còn có hàm răng sắt, thần thông cảm ứng huyết khí, lại thống lĩnh đàn sói, chiếm giữ núi sâu, hắn cùng sư huynh đệ đồng môn kết nhóm thảo phạt, ngược lại trúng mai phục, chỉ có một mình hắn còn sống trở về.

Du hiệp có thể thảo phạt yêu vật, không ai không phải hạng người nổi danh trên giang hồ, tuy Thừa Thiên Hổ hắn sư xuất Thôn Thiên Môn, có tuyệt kỹ khắc chế yêu loại, nhưng còn thiếu chút căn cơ.

Chỉ có thể ký thác hy vọng, gặp phải loại tiểu yêu vừa mới ngưng kết tiên cốt này.

Không nghĩ tới, hôm nay liền gặp được!

Yêu vật này ăn người còn phải phiền toái như thế, chắc hẳn là vì kiêng kỵ Hồng Trần Hỏa của lão già kia!

Ngay cả nó cố ý tỏ yếu thế, ta cũng không sợ, chung quy chỉ là còn yêu vật độc hành không có lâu la."

Trần Hổ tính toán trong lòng , hắn không phải không nghĩ tới, có thể yêu vật kia sẽ rất lợi hại.

Dù sao yêu quái chọn con đường mê hoặc gạt người, không nhất định là vì không đủ thực lực, cũng có thể đơn thuần vì không muốn bị Hồng Trần Hỏa thiêu đốt.

Thậm chí, có khả năng là đang đùa giỡn, chưa chừng còn có yêu lực mạnh mẽ.

Nhưng Trần Hổ chấp niệm với trường sinh, cơ hội ở trước mắt, há có thể từ bỏ ý đồ?

Hơn nữa năm ngoái thảo phạt khuyển yêu thất bại, nguyên nhân lớn nhất không phải vì chiến lực khuyển yêu kia cường hoành như thế nào, mà là vì mãnh thú, linh thú dưới trướng đông đảo. Một đám người vào trong núi sâu, còn chưa nhìn thấy được khuyển yêu đã tổn thất thảm trọng, sức cùng lực kiệt.

Hiện giờ yêu vật đơn độc hành tẩu, ngay cả khi hắn không địch lại, đánh giá xong lại chạy trốn là được, yêu quái bình thường sẽ không đuổi theo du hiệp có bối cảnh sư môn.

Trần Hổ thi triển khinh công chạy một đường, tìm được dấu chân trên tuyết, lấy ra một cái chuông đồng trong ngực, mặt lộ vẻ hoang mang: "Thật sự ở gần đây sao? Ngươi không đi sai đường đó chứ?”