Chương 48: Có Yêu Quái Xuất Hiện (3)

Nhóm dịch: ĐÀO BÔNG

Dịch và đăng tải mới nhất tại trang web TruyenYY

-----

Võ giả gầy gò cười nói: "Con yêu quái mà Bảo chủ dự đoán còn chưa lợi hại tới vậy chứ? Chúng ta cần chú ý gì nữa không?"

"Ha ha, đúng vậy, đại năng Đắc Đạo cảnh là người cao cao tại thượng bực nào chứ? Yêu quái trong Trà Sơn bảo tốn cả đời cũng đừng mơ đạt tới, vì vậy chuyện trảm hồng trần này không đáng lo."

"Đúng đấy, Mã giáo đầu nói những thứ đơn giản hơn đi."

Đám võ giả cười nói, cả bọn đã tuần tra tới chuồng thú.

Sắc mặt Mã giáo đầu trầm xuống: "Cách đơn giản cũng có, nhưng nếu bị yêu quái nghe được thì sao?"

"Nếu nó đang lấp trong tối bên cạnh chúng ta, đang không biết giải quyết hồng trần hỏa thế nào, ta vừa nói ra một cái không phải chỉ cách cho nó sao?"

"Ặc. . ." Vẻ mặt mọi người thay đổi.

Mã giáo đầu nghi ngờ mà nhìn bọn hắn: "Các ngươi cứ ồn ào như thế, bảo ta phải nói ra cách phá bỏ hồng trần hỏa khiến ta cũng suýt mất cảnh giác!"

"Chẳng lẽ yêu quái ở ngay trong đám các ngươi?"

Hắn ta chú ý quan sát vẻ mặt từng người, nhưng ai cũng ngạc nhiên lo lắng mà nhìn về người bên cạnh, dáng vẻ rất tự nhiên không có ai là giống yêu quái biến thành.

"Mã giáo đầu, liệu có nhầm lẫn gì không?"

"Mọi người hợp tác nhiều năm, biết rõ. . ."

Cả đám mồm năm miệng mười mà thảo luận. Mã giáo đầu nghe thấy thì bực bội quát lớn một tiếng: "Đủ rồi! Yêu nghiệt giỏi nhất mê hoặc lòng người, ai còn nói nhảm nữa ta chém đầu kẻ đó!"

Sau đó hắn ta rút đao chỉ về phía võ giả gầy gò, ánh mắt sắc bén: "Ngươi! Ngay từ bắt đầu đều do ngươi gợi chuyện, âm thầm giật dây ta nói ra cách thức trảm hồng trần!"

Trong nhất thời, mọi người đổ dồn ánh mắt về phía võ giả gầy gò, vừa hồi tưởng lại thì giật mình đúng thế thật.

Gõ giả gầy gò hoảng sợ mở to mắt, bước lên một bước, sốt ruột giải thích: "Không phải, ta chỉ. . ."

"Đừng tới gần ta! Mau quỳ xuống!" Mã giáo đầu cầm đao trong tay, sát khí dày đặc.

Võ giả gầy gò vội vàng quỳ thụp xuống: "Đại nhân, không phải ta thật mà."

Thấy hắn quỳ xuống không phản kháng lại, sắc mặt Mã giáo đầu mới dịu đi một chút: "Xem ra không phải ngươi thật, bằng không thì lúc này hoặc là chạy hoặc là đánh trả sao có thể quỳ xuống."

"Đúng vậy đúng vậy, không phải ta đâu!" Võ giả gầy gò thở phào một hơi.

Mã giao đầu đưa đao ra phía trước hướng về những người khác lạnh lùng nói: "Các ngươi thì sao? Quỳ xuống hết cho ta!"

Mọi người đồng loạt quỳ xuống đầy đất, lúc này từ bên trong chuồng thú có một thiếu niên đi ra, trên tay y ôm hai bó cỏ.

Bọn hắn nhận ra y là thiếu niên rèn sắt mới gặp cách đây không lâu.

Y chỉ là dân đen, nếu đổi lại là trước kia bọn hắn sao có thể quỳ xuống trước mặt y chứ?

Nhưng tình huống lúc này đặc thù, việc cấp bách là chứng minh bản thân tìm ra yêu quái. Thế nên cho dù thiếu niên kia mở to hai mắt tò mò mà nhìn bọn hắn thản nhiên như không, thì đám võ giả cũng chỉ có thể nhịn xuống.

Quỳ thì quỳ, chờ qua chuyện này rồi tính sổ cũng không muộn.

Nhưng vào lúc này, thanh âm Mã giáo đầu đột nhiên trở nên bình tĩnh lạ thường: "Ồ, nghe lời hết vậy sao, xem ra các ngươi cũng không phải yêu quái. . . mà ta mới là yêu quái."

"Ngươi. . . ngươi. . ." Đám võ giả sởn gai ốc.

"Để ta nói tiếp, để loại bỏ hồng trần hỏa còn có một cách mà hiếm ai biết."

"Năm đó công tử nhà Bắc Hải quận công bị yêu quái lừa gạt cho rằng tiều phu trong núi là tiên nhân đắc đạo nên quỳ xuống bái lạy, khiến cho hồng trần hỏa trên thân yếu đi một nửa trở thành món ăn trong bát cho yêu quái."

"Hóa ra tiều phu kia chỉ là dân đen, nay đây mai đó, thân mang bệnh nan y, hai bàn tay trắng, trong lúc tức giận chỉ trời mắng to khiến cho hồng trần hỏa trên người tan hết."

"Mà nếu có người chủ động quỳ xuống trước mặt dân đen không có hồng trần hỏa vậy thì hồng trần hỏa của người đó cũng bị sụt giảm."

Thanh âm Mã giáo đầu mờ mịt như gần như xa thậm chí còn có một luồng hơi thở âm lãnh như giòi bọ trong xương truyền khắp cơ thể đám võ giả.

Nghe xong lời kia, đám võ giả vội vàng muốn đứng dậy nhưng hiển nhiên đã chậm, bên dưới khí lạnh, bọn hắn cảm thấy toàn thân không còn sức lực không có cách nào đứng dậy được.

"Cứu. . . cứu mạng."

"Có yêu quái!"

"Đừng giết ta!"

"Ùng ục. . ."

Bọn hắn tuyệt vọng kêu rên, sau lưng đổ xuống một dòng nước như xúc tu quấn lấy toàn thân.

Rất nhanh sau đó, cả đám bị bó chặt trong nước treo lên trên không, họ liều mạng mà giãy giụa.

Thanh âm Mã giáo đầu càng giống như nữ nhân, ả ta cảm khái nói: "Kỳ thật năm đó công tử Thẩm gia cũng không phải người thích trêu hoa ghẹo nguyệt, chỉ tiếc ai bảo hắn yêu ta thật lòng."

"Tổng cộng ta bảo hắn thề mười điều, riêng điều cuối cùng tước mất chín phần hồng trần hỏa của hắn. Lúc ta ăn hắn ta mới biết hắn thề sẽ lấy ta là thật tâm."

"Vì vậy để tưởng niệm hắn ta mới đổi tên thành Thẩm Lạc Lăng. . . ha ha ha. . ."