Chương 49: Có Yêu Quái Xuất Hiện (4)

Nhóm dịch: ĐÀO BÔNG

Dịch và đăng tải mới nhất tại trang web TruyenYY

-----

Chín tên võ giả bị nhốt trong nước hoảng sợ vô cùng, cả người đau đớn, tinh khí thần toàn thân đang bị rút đi.

Võ giả gầy gò cố gắng thò tay về phía thiêu niên dân đen kia la lên: “Mau. . . gọi. . . người. . ."

Nhưng mà thanh âm của hắn ta không vượt qua được màng nước này.

"Ha ha ha. . . chẳng phải chúng ta là đội tuần tra sao, ngươi còn muốn gọi ai?"

"Vừa rồi ta dẫn các ngươi lượn quanh hai vòng, trong trăm trượng phạm vi thần thức bao phủ ngoại trừ thiếu niên này đã không còn ai khác."

"Xem ra vận may của ta khá tốt, vừa mới trà trộn vào đã gặp được phàm nhân trên người không có hồng trần hỏa."

Thẩm Lạc Lăng lúc này vẫn chiếm lấy thân thể Mã giáo đầu, dòng nước từ phía sau con mắt bị bị kín của Mã giáo đầu tràn ra.

Khi ả ta sử dụng yêu thuật này, làn da Mã giáo đầu trắng bệch như người chết, đồng tử giãn rộng vô thần, thân thể thì cứng ngắc khô quắt lại, có thể thấy được đã chết từ lâu.

Tiếng ùng ục vang lên liên tục, từ trong màng nước thoát ra vô số bong bóng, chín tên võ giả không động đậy nữa, thân thể như bị hút khô.

Thi thể họ bị ném xuống đất vỡ vụn ra giống như lá thu giòn tan.

"Ê, tên nhóc kia, ngươi thật thảm nha, không có lấy một chút hồng trần hảo nào." Thẩm Lạc Lăng vui vẻ cười, ả ta có thể dễ dàng tiêu diệt chín tên võ giả như thế là nhờ vào việc thiếu niên trước mắt này không có hồng trần hỏa trên người.

Đây vốn là chuyện rất hiếm thấy.

Người sống đầu đường xó chợ, thê thảm đói khát, cuộc sống gần như lâm vào tuyệt cảnh cũng chỉ khiến hồng trần hỏa trên người giảm mạnh mà không phải biến mất hoàn toàn.

Chỉ cần xuất thân không tới nỗi nào cho dù có sa sút thì vẫn sẽ còn vốn gốc ban đầu. Có rất nhiều lưu dân, dân đen trên người vẫn còn một chút hồng trần hỏa, nếu như trước kia có từng đi lính, làm quan thì vốn gốc lại càng nhiều.

Trên đời này số phàm nhân hoàn toàn không có hồng trần hỏa ít ỏi vô cùng. . . Y phải có xuất thân ti tiện tới đâu thì trên người mới không có hồng trần hỏa như thế, hay là bình thường y hay mắng chửi thiên đạo lung tung? Lần đầu tiên ả ta gặp phải một kẻ cũng bị "trời vứt bỏ" như thế, hắn ta bị bệnh chết rất nhanh. Không ngờ rằng hôm nay ả ta còn gặp thêm được một người nữa mà trên người còn có chân khí mạnh mẽ.

"Ha ha ha, thằng nhóc đáng thương, ta ăn ngươi chẳng phải trả giá gì nha." Thanh âm Thẩm Lạc Lăng theo tiếng nước chảy róc rách truyền tới.

Một dòng nước mảnh như chỉ quấn quanh thiếu niên ghì chặt yết hầu y, sau đó vờn quanh tiến dần lên trên, cuối cùng biến thành gương mặt của một nữ tử ngay bên tai trái thiếu niên.

Thiếu niên hiếu kỳ hỏi: "Ngươi là yêu quái à?"

". . ." Thanh âm Thẩm Lạc Lăng biến mất, ả ta nghi ngờ nhìn xuống vô số xúc tu từ nước đang nhúc nhích bên dưới: Thế này còn chưa đủ chứng minh ta là yêu quái sao?

"Đúng, ta là yêu quái, là Đại Yêu kinh thế hãi tục."

Thiếu niên cẩn thận quan sát những xúc tu bằng nước, vẻ mặt như đang nhìn một loại động vật hi hữu: "Ta nghe nói yêu quái tàn nhẫn ngoan độc, ngươi sẽ quất ta sao?"

"Quất ngươi? Ha ha ha!" Thẩm Lạc Lăng cười tới phát run: "Không, ta sẽ ăn ngươi."

Vẻ mặt thiếu niên nghiêm túc: "Ta có chết không?"

Thẩm Lạc Lăng bó tay, chẳng nhẽ y không biết bị ăn sẽ chết à?

Thiến niên sờ xuống tua nước cuốn quanh người, sau đó y ngoảnh đầu nhìn về gương mặt ả ta, bỗng nhiên thè lưỡi liếm một cái.

Liếm xong y còn chẹp chẹp hai tiếng, phát hiện không có vị gì.

"Ngươi!" Thẩm Lạc Lăng "vụt" một cái mà thu lại tua nước, hành vi của thiếu niên vượt quá dự đoán của ả ta.

Ả ta ngẩn người nói: "Ha ha. . . ta ăn qua vô số người! Nhóc con, ngươi không sợ chết sao?"

"Có sợ! Đừng ăn ta."

Thẩm Lạc Lăng cười lớn: "Được, vậy ngươi phải nghe lời ta, từ giờ trở đi, ta bảo ngươi. . . Này, ngươi làm gì đấy!"

"Không ăn ta là được, ngày mai nói tiếp. Đêm nay không rảnh, ta còn phải về rèn sắt." Thiếu niên nghe được mình không bị ăn nữa lập tức chạy mất.

Thẩm Lạc Lăng hoang mang, đây là kẻ đần à, nhìn thấy yêu quái còn muốn về rèn sắt?

Khó trách đắc tội quản sự, quả nhiên không phải không có đạo lý.

"Ha ha ha. . . có chút thú vị."

Ả ta cũng không đuổi theo, không phải ả ta không muốn ăn thiếu niên này. Nhưng dù sao y cũng là phàm nhân không có hồng trần hỏa, chỉ có loại yêu quái chết đói mới ngu ngốc ăn mất, còn ả ta phải cố gắng lợi dụng điều này thật tốt.

Chỉ một thoáng, vô số tua nước lại quay về trong hốc mắt, thi thể Mã giáo đầu chậm rãi khôi phục sức sống, đồng tử dần trở lên có hồn.

Hắn ta cười nhạt một tiếng, chỉnh lại bịt mặt, thu dọn qua hiện trường rồi làm bộ kinh hoàng chạy trốn:

"Có yêu quái! Có yêu quái!"