Chương 43: Cỏ Hồi Phục Chân Khí (1)

Nhóm dịch: ĐÀO BÔNG

Dịch và đăng tải mới nhất tại trang web TruyenYY

-----

Sau khi Hồng thúc thấy Viêm Nô thuần thục, cũng bắt đầu chuyên tâm rèn sắt.

Bọn họ đổ mồ hôi như mưa, cho đến khi trời tối.

Từ buổi sáng ăn cơm, đến bây giờ chừng năm canh giờ, đương nhiên Viêm Nô nửa đường đi tới, thực tế hắn chỉ gõ búa bốn canh giờ.

Chỉ có như vậy, cũng sản xuất được năm mươi hai cân Bách Luyện Cương! Chỉ vì về sau Viêm Nô càng ngày càng thuần thục, tốc độ lại tăng cao.

Ngược lại Hồng thúc phát huy thất thường, một ngày cũng không làm được tới hai mươi cân.

"Được rồi được rồi, mau nghỉ ngơi đi." Hồng thúc thấy quản sự đến nghiệm thu, thì biết đã đến giờ cơm.

Nô bộc được đảm bảo trong một ngày đủ hai bữa, sáng một bữa tối một bữa. Làm công việc nặng nhọc tốn thể lực suốt một ngày, hiện tại ai nấy đều đói đến mức đầu óc choáng váng.

"Có thể hoàn thành không?" Viêm Nô buông búa xuống, chỉ thấy bàn tay hắn máu thịt be bét.

"Đại khái là có thể. . . Ôi chao, ai, ôi tay ngươi này!" Hồng thúc chú ý tới vết thương của Viêm Nô, lập tức ý thức được đây là do chuôi búa phản chấn ma sát gây ra.

Thật ra đây là tình huống rất bình thường, Hồng thúc tay đầy vết chai, sớm đã thành thói quen quen cho nên mới không có việc gì.

Viêm Nô tuổi còn nhỏ, cộng thêm mỗi lần nện búa đều dùng lực rất lớn, cho nên lực phản chấn cũng càng lớn.

"Có đau không?"

"Đau!" Viêm Nô ăn ngay nói thật.

Hắn không chỉ có bàn tay bị chấn thương, cánh tay thậm chí cơ thắt lưng đều tổn thương không nhẹ, bả vai cũng tê dại, đau nhức, tư vị gì cũng có.

Dù sao chân khí là chân khí, khí lực là khí lực.

Lực lượng gân cốt không đủ, thuần túy dựa vào chân khí bộc phát, mới có thể gõ búa mạnh hơn, điều này khiến da thịt hắn thương tổn.

Hắn lại không biết dùng chân khí để bảo vệ pháp môn của mình, mỗi một lần nện búa đều là sự tra tấn gân cốt, bốn canh giờ trôi qua, tải trọng quá lớn!

Hồng thúc kiểm tra một chút, phát hiện vết thương rất nặng, biết tình huống của hắn, trách cứ: "Bị thương đến gân cốt, sao ngươi sớm không dừng lại? ”

"Hồng thúc, thúc đã nói, chúng ta phải hoàn thành số lượng, để quản sự nói cho ta biết tin tức của a ông." Viêm Nô nhếch miệng cười.

Hồng thúc thầm hận mình lại lắm mồm, hắn nhìn đứa nhỏ này từ mấy tuổi trưởng thành đến bây giờ, quả thực chết não.

Hắn cũng chỉ nói như vậy, trên thực tế cho dù có hoàn thành định lượng, quản sự nhiều lắm cũng chỉ cao hứng thưởng cho bọn họ một bữa ăn ngon, chưa chắc là hỏi gì đáp nấy.

"Ai, chờ thúc giúp ngươi đi hỏi xem."

Một đám thợ thủ công bọn họ, đều đứng ở trước lò của mình, bày ra thành phẩm.

Mấy tên nông dân cao to đi bên cạnh quản sự, từng người một đi kiểm tra, khi đi tới cái lò của Hồng thúc, giật nảy mình! Vậy mà có hơn bảy mươi cân?

"Tốt lắm cái tên họ Hồng kia, trước kia có phải ngươi làm biếng đúng không?"

Hồng thúc vội vàng nói: "Không có không có, hôm nay phát huy siêu thường. . ."

"Ngày mai tăng thêm lượng cho ngươi!" Quản sự hừ một tiếng đi qua.

Hồng thúc có hơi bất đắc dĩ, ông ta cuối cùng vẫn không nói Viêm Nô có chân khí.

Ông ta biết Viêm Nô là một đứa trẻ ngay thẳng, nói chưa từng học võ công, vậy khẳng định chưa từng học qua.

Vì vậy, sự thật này là rất lạ, có lẽ . . . Hay là năm đó đi luyện võ ở gần hiệu thuốc, vụng trộm nhặt được linh đan diệu dược gì để ăn?

Nếu như thế, thì đúng là đại họa.

Lúc trước chỉ bị phát hiện trộm thuốc chữa bệnh đã bị đánh gần chết, nếu quý nhân biết còn thiếu linh đan gì đó, chẳng phải là lột da Viêm Nô sao?

"Các ngươi cũng coi như không tệ, hai trăm chín mươi hai cân. . ."

"Nhưng bảo chủ dặn dò một ngày phải làm ba trăm cân, các ngươi lại làm không đủ! Có còn muốn ăn cơm hay không?"

Quản sự bắt đầu phát biểu như thường lệ, mọi người đầu tiên là kinh ngạc sao lại có nhiều như vậy, sau đó vội vàng nói: "Xin quản sự suy nghĩ lại, mong ngài thưởng cơm cho chúng ta."

"Quản sự, ngài đại phát từ bi đi."

"Ta không muốn chết đói."

"Xin ngài, ngày mai nhất định sẽ hoàn thành định lượng!"

Nhiều thợ thủ công thể hiện lòng thành, lau nước mắt cầu xin.

Lúc này quản sự mới miễn cưỡng nói: "Cũng được, so với lần trước đúng là nhiều hơn không ít, các ngươi quả thực cũng có dụng tâm, trước tiên ta đi giải thích với bảo chủ một phen, cầu xin ngài cho các ngươi một cơ hội khác."

Mọi người đều biết hắn ta đang giả vờ, nhưng chỉ có thể đưa ra tất cả những lời khen ngợi của mình.

Nhưng đúng lúc này, Viêm Nô bỗng nhiên nói: "Đủ lượng rồi! Chỗ này có ba trăm lẻ hai cân!"

"Ừm?" Quản sự nhướng mày.

Những người khác bối rối nhìn qua, ai đây? Người nào lại thẳng thắn như vậy?

Có cơm ăn không phải là được rồi sao? Đủ định lượng hay không, liên quan đến họ? Luyện ra nhiều hơn nữa cũng không có một cân là của bọn họ.

"Viêm Nô!" Quản sự tức giận nhìn hắn: "Ngươi biết cái gì! Ta nói không đủ thì chính là không đủ!"