Chương 42: Dân Đen Trà Sơn (3)

Nhóm dịch: ĐÀO BÔNG

Dịch và đăng tải mới nhất tại trang web TruyenYY

-----

Không bao lâu, Viêm Nô cầm một chiếc búa nhỏ đứng ở một bên học hỏi, chẳng mấy chốc cũng làm ra hình ra dáng.

Hồng thúc vừa đánh vừa dậy hắn, đồng thời chỉnh sửa động tác cho hắn, chẳng mấy chốc, tư thế và động tác của hai người gần như đồng bộ.

Thấy hắn học nhanh, ông ta cũng hài lòng: "Thường ngày thấy ngươi ngốc nghếch, không ngờ ngươi cũng có thiên phú rèn sắt."

Không ngờ vừa khen xong, Viêm Nô đã nói: "Ta học được rồi à? Mau đưa búa nặng cho ta!"

Hồng thúc lo lắng: "Ngươi học tới đâu chứ? Đừng nói là ngươi không đủ sức, dù là mấy năm nữa ngươi cũng không làm được, còn phải học cách điều chỉnh hơi thở. Ngươi tưởng có thể sử dụng lực được chỉ trong một ngày ư?"

"Điều chỉnh hơi thở là gì?"

"Hãy bắt đầu bước đơn giản, xem ta hít... thở... hít. . . thở. . ."

Viêm Nô cũng làm theo y đúc, lúc đầu cũng không có cảm giác gì, nhưng làm theo ông ta rồi dần dần làm chủ được tiết tấu, hô hấp càng ngày càng nhịp nhàng, mơ hồ cảm thấy có một cỗ năng lượng hùng hậu dâng trào trong cơ thể chạy khắp tứ chi.

Hồng thúc không biết trong người hắn đang xảy ra chuyện gì, vẫn đang ở đó giải thích: "Vận khí như một cối xay nước, luyện từ từ, phối hơp với động tác dùng lực, tưởng tượng trong người ngươi có một cỗ khí, nó di chuyển từ gót chân đến thắt lưng, đến mắt đến cánh tay tuần hoàn một vòng rồi một vòng nữa ... ngươi luyện tập trong ba hoặc năm năm thì ngươi có thể đánh được chiếc búa nặng ... "

Viêm Nô lắng nghe và bắt đầu vung búa với lực và nhịp thở mà hắn đã học được.

"Bang!"

Với chiếc búa nặng ba cân trong tay, hắn đập mạnh nó lên đe, hỏa táng khắp nơi! Âm thanh như tiếng chuông lớn!

Hồng thúc giật mình vội nhìn hắn, thấy Viêm Nô đang rất tập trung, căn cứ theo bí quyết đã học được, lấy đà dùng lực cánh tay rồi dập mạnh lần nữa.

"Bang!"

Hồng thúc không thể tin được, ông ta đã đập sắt bao nhiêu năm, tất nhiên ông ta biết rõ nỗi kinh hoàng trước những nhát búa của Viêm Nô lúc này, sức công phá vượt trội hơn ông ta rất nhiều.

"Bang! Bùm!"

Chỉ thấy đòn búa thứ ba giáng xuống, cán gỗ trực tiếp vỡ tan, đầu búa văng ra ngoài, đập ra một lỗ lớn trên bức tường đất của tiệm rèn!

"Hồng thúc, xem này, cháu đã học được rồi. Cái búa nhỏ này không vừa tay nữa, cháu có thể chuyển sang dùng loại búa nặng không?", Viêm Nô vui vẻ nói.

Hồng thúc sững sờ, không biết Viêm Nô lấy đâu ra sức mạnh này, nghĩ kỹ lại thì tốc độ của cây búa tuy không nhanh nhưng quả là kinh ngạc!

"Tình huống này, rất giống..."

Hồng thúc suy nghĩ một chút, đưa cho hắn một cái búa nặng nề rồi nói: "Thử lại đi."

Viêm Nô lập tức đứng tấn và vung cây búa nặng lên, nhưng hắn thực sự không đủ sức, thấy mình sắp ngã lần nữa, hắn bèn hít một hơi thật sâu vận hành sức mạnh bộc phát từ cỗ năng lượng trong cơ thể rồi ra sức nện chiếc búa nặng nề xuống!

"Bùm!"

Dưới tiếng động lớn, khối sắt nóng đỏ trực tiếp bị đập vỡ, tại nơi va chạm phát ra một làn sóng chấn động yếu ớt.

Nhìn thấy sóng xung kích này, Hồng thúc rốt cục nhận ra, vẻ mặt kinh hãi: "Viêm Nô, ngươi thật sự có năng lượng chân khí?"

“Chân khí là gì?” Viêm Nô không hiểu.

Hồng thúc chỉ vào cây búa của mình: "luyện tập vận khí vài năm, trong cơ thể ngươi sẽ thực sự có một cỗ khí, có thể biến thành sức mạnh..."

"Ồ, đây không phải là điều Hồng thúc vừa dạy ta sao? Ta đã học được rồi." Viêm Nô nói.

Hồng thúc không nói nên lời: "Không, không phải, chân khí phải được tu luyện qua nhiều năm, phương pháp vận khí của ta phải kết hợp với dùng búa, phải tập lặp đi lặp lại mới từ từ sinh ra chân khí. Ta rèn sắt mười năm rồi mới có một chút, còn ngươi mới học, làm sao có được! "

"Ngươi... ngươi nhất định đã học võ từ nhỏ!"

Viêm Nô ngẩn ra: "Ta học qua sao?"

Hồng thúc lo lắng nói: "Chắc chắn là học qua rồi, sao ngươi lại hỏi ta? Ngươi không học qua võ thì làm sao có chân khí!"

Viêm Nô khịt mũi, sau đó nở nụ cười: "Vậy ta có thể rèn sắt chứ?"

"..." Hồng thúc có chút không nói nên lời: "Chân khí của ngươi thâm sâu hơn ta, đương nhiên có thể, hơn nữa... ngươi nên tìm một vài người hướng dẫn luyện tập võ công. Nếu được nhận, ngươi sẽ không phải làm việc khổ công hay sai vặt. "

Viêm Nô tự nhủ: "Ta không muốn luyện võ, ta muốn rèn sắt, chúng ta cùng nhau hoàn thành sản lượng ngày hôm nay đi!"

Nói xong, hắn tiếp tục rèn khối sắt, bang bang phát ra tiếng động lớn.

Hồng thúc thấy hắn cố chấp muốn rèn sắt nên tiếp tục chỉ dạy: “Này, một búa, hai búa, ba búa, bốn búa. . . Được rồi, có thể đổi mặt, ơ đúng. . . một búa, hai búa, ba búa... đem đi tôi lại... "

Với sự hướng dẫn tận tình tỉ mỉ của Hồng thúc, Viêm Nô rèn sắt ngày càng nhanh hơn.

Sức mạnh của Viêm Nô hoàn toàn đủ chuẩn, thậm chí là tốt hơn nhiều! Sau nửa giờ như vậy, hắn đã đánh được sáu cân thép!

"Nhanh lắm, nếu cứ tiếp tục kiên trì như vậy, trong năm giờ có thể đạt 60 cân!"

Hồng thúc sững sờ, mới lần đầu làm mà sản lượng đã gấp ba lần ông ta! Ông ta cảm thấy mười năm rèn đúc của mình giống như là một trò đùa.