Nhóm dịch: ĐÀO BÔNG
Dịch và đăng tải mới nhất tại trang web TruyenYY
-----
"Nhớ A Ông quá, không biết khi nào thiên hạ mới thái bình để A Ông quay trở về."
Viêm Nô lẩm bẩm khi dập tắt khối sắt nóng đỏ, suy nghĩ của hắn đã trôi về nơi gọi là Tể Thủy.
"Này! Cẩn thận bị bỏng!"
Hồng thúc đột nhiên lớn tiếng nhắc nhở, Viêm Nô định thần lại, phát hiện hai tay đang nhúng nước, mà xô nước đã mấy lần nhúng sắt nung đỏ đang chực chờ sôi trào.
“Ồ, ta không sao.” Viêm Nô vội vàng lấy tay ra, A Ông nhắc nhở hắn cố gắng đừng để người ngoài biết được sự kỳ quái của mình.
Nhưng bản chất hắn không biết nói dối, cho nên hắn thường chú ý không để người ngoài để ý đến hắn, tình huống vừa rồi hoàn toàn do hắn mất tập trung.
Cũng may Hồng thúc không có thời gian quan tâm đến hắn, tưởng hắn ráng chống chế nên nói: "Nóng không? Mau đi ngâm nước lạnh đi!"
Viêm Nô nghe rồi làm theo và tiếp tục tôi thép sau khi trở về.
Hồng thúc vừa nói chuyện phiếm với hắn vừa đập sắt: "Đừng mất tập trung, nhớ A Ông hả? Khương Ông là lão thọ tinh của chúng ta. Cầu trời phù hộ, lão sẽ không sao đâu."
“Có tin tức gì không?” Viêm Nô chờ mong hỏi.
Hồng thúc cong môi thở dài: "Ai biết được? Theo lý đã qua một tháng, tiền tuyến hẳn là có tin tức truyền về, nhưng ước chừng cũng chỉ có quý phi nương nương mới nhận được ... Cũng nhiều ngày rồi không có thương nhân và người tị nạn nào đến đây, làm sao chúng ta có thể biết được tin tức xa xôi như vậy? "
Viêm Nô đột nhiên nói: "Thì ra là như vậy, vậy ta sẽ đi hỏi quý phi!"
Nói xong hắn bỏ lại đồ chuẩn bị đi.
Hồng thúc giật mình vội vàng ngăn hắn: "Ngươi đúng là đồ ngốc!"
"Ngươi đi hỏi như vậy, không ai nói cho ngươi biết đâu... Thôi thế này, ngươi làm việc chăm chỉ, ta giúp ngươi hỏi được không?"
Ông ta đành cố gắng dỗ dành Viêm Nô, ông ta biết tiểu tử này thật sự dám đi hỏi mấy quý phi lắm.
Chỉ cần chỉ cách cho Viêm Nô, tiểu tử này nhất định sẽ làm được, nó rất to gan.
Lúc trước Khương Ông ốm nặng, ông ta nói với Viêm Nô rằng có thuốc trong nhà kho của sân tập luyện, kết quả là tiểu tử này vội vàng chạy đi lấy thuốc về để chữa trị cho Khương Ông, cuối cùng hắn bị quý nhân đánh tới suýt chết.
Ông ta hối hận vì mình quá nhiều chuyện, từ đó trở đi ông ta xem Viêm Nô như cháu ruột của mình.
“Quản sự có lẽ cũng biết, nhưng tên đó. . . Nếu chúng ta hoàn thành sản lượng rèn sắt rồi đi hỏi hắn, hắn nhất định sẽ nói cho chúng ta biết.” Hồng thúc nói một cách chắc chắn, nhưng thật ra trong lòng cũng không chắc lắm.
Viêm Nô hăng hái nói: "Ồ? Hay quá, vậy ta phải rèn sắt, sản lượng hôm nay nhất định phải hoàn thành."
Hồng thúc thấy hắn muốn rèn sắt, ông ta cong môi nói: "Đây là cái búa nặng 40 cân, chỉ được vung bằng một tay. Cánh tay nhỏ bé của ngươi sao làm được?"
Viêm Nô cố chấp nói: "Không thử thì làm sao biết được?"
Hồng thúc cảm thấy tức cười, rồi nghĩ đến vẻ mặt hung ác của người quản sự bèn nói: "Vậy được, ngươi thử đi, nói trước nhé, nếu không hoàn thành sản lượng thì không được hỏi! Hôm nào hoàn thành, chúng ta sẽ cùng đi hỏi, được không?"
"Được!"
Thấy Viêm Nô đồng ý, Hồng thúc cười cười, lập tức nhường chỗ cho hắn rồi đặt một cây búa nặng trĩu vào đe, rồi đứng chờ xem hài kịch.
Viêm Nô làm theo, lấy một miếng sắt nung đỏ đặt lên đó, tay phải cầm cán búa và dùng lực đánh mạnh.
Cứ như vậy không cần đứng tấn, cũng không cần dùng lực hông, trực tiếp dùng lực nhấc búa tạ lên! Sau đó cả người ngã về phía sau với cây búa.
Hồng thúc nhanh chóng đỡ hắn và cười lớn: "Tiểu tử ngốc, như vậy không được. Ngươi dùng sức mạnh như thế này sẽ tự làm mình bị thương."
Viêm Nô không phục, hắn nở nụ cười: "Vậy phải dùng sức mạnh thế nào? Thúc dạy ta đi!"
Hồng thúc cười híp mắt nói: "Ngươi thật sự muốn hoàn thành sản lượng sao? Bỏ đi, ta sẽ không trêu chọc ngươi nữa. Trên thực tế, trong một ngày không thể làm ra được ba trăm ký thép."
"Mặc dù ta có thể làm ra 20 cân một ngày, nhưng không phải ai cũng có đủ sức mạnh và sự khéo tay như ta. Trong số ba trăm thợ thủ công ở đây, hầu hết họ là những người học việc như ngươi, gom cho đủ số lượng thôi, một số người lại phải rèn vũ khí, nên thông thường một ngày luyện thép, tối đa chỉ được 200 cân đến 230 cân thôi. "
"Quản sự cố ý đặt ra mục tiêu 300 cân là khiến chúng ta sợ hắn. Nếu đến lúc đó không đạt được mục tiêu sản lượng, hắn vẫn sẽ cho chúng ta ăn cơm, như thế chúng ta sẽ biết ơn hắn."
"Đương nhiên, sản lượng cũng không thể quá ít. Nếu quản sự thật sự ghét ai thì sẽ nhân cơ hội cắt phần ăn của người đó."
Viêm Nô bỏ qua chuyện này, kiên quyết nói: "Ta cũng muốn rèn, nhất định sẽ rèn được 300 cân! Dạy ta đi Hồng thúc."
Hồng thúc bỏ qua nửa lời đầu tiên của hắn, gật đầu nói: "Được rồi, ngươi tuy không đủ sức nhưng có thể học kỹ năng trước, sau đó dần dần đổi sang loại búa nặng."
Cả gia đình của ông ta đều chết hết, ông ta coi Viêm Nô như cháu ruột của mình. Tất nhiên, nếu muốn học thì ông ta sẽ dạy.