Chương 44: Cỏ Hồi Phục Chân Khí (2)

Nhóm dịch: ĐÀO BÔNG

Dịch và đăng tải mới nhất tại trang web TruyenYY

-----

Hồng thúc không nghĩ tới Viêm Nô còn đặc biệt chạy tới, thừa dịp quản sự đang giáo huấn, nói một lần nữa.

Ông vội vàng nói: "Viêm Nô là kẻ ngốc, trẻ nhỏ nên còn dại, cái này mọi người đều biết, quản sự xin đừng chấp nhặt với nó."

"Ah. . . Đúng vậy, đúng vậy. . ." Mọi người cũng đều hát đệm.

Quản sự ngẩng đầu nói: "Viêm Nô, ta đã nói rồi, nghiệm thu chưa tới ba trăm cân, ngươi đừng hòng ăn cơm, ta nói được làm được! Hôm nay ngươi cứ nhịn đói đi!"

"Còn có các ngươi nữa, ngày mai ta phải nghiệm thu ba trăm năm mươi cân!"

Nói xong, hắn phất tay áo rời đi, nghiệm thu bao nhiêu cân, đều do hắn tùy tiện nói ra.

Viêm Nô nói thầm: "Rõ ràng là đủ rồi. . ."

Hồng thúc vội vàng kéo hắn: "Đừng nói nữa, về phòng ngủ đi, cẩn thận lại phải chịu đòn roi, lão Khương không có ở đây, ngươi cứ nghe lời ta!"

Viêm Nô thấy hắn nhắc tới a ông, đành phải từ bỏ, nhưng trong lòng phẫn nộ bất bình, vậy mà khi trở về lô phòng, cầm lấy búa nặng, lại bắt đầu rèn!

"Ngươi đang làm gì vậy?"

"Ngày mai cần ba trăm năm mươi cân, hiện tại ta bắt đầu rèn, nhất định có thể đủ số!" Viêm Nô kiên định nói.

Hồng thúc nghẹn họng: "Ngươi. . . Ngươi thật là ngốc mà!"

"Ngươi rèn được nhiều thép hơn nữa, có quan hệ gì với ta chứ? Mọi người chỉ cần rèn không dưới hai trăm cân là có cơm để ăn rồi, ngươi quản hắn nói bao nhiêu làm gì!"

Viêm Nô hỏi ngược lại: "Hồng thúc không phải đã nói. . . Đủ số lượng, quản sự có thể nói cho ta biết tin tức của a ông sao?"

"Ta. . ." Hồng thúc nghẹn lời, sau đó thở dài nói: "Thúc sai rồi, là thúc lắm mồm, Viêm Nô a. . . Ngươi rèn được nhiều hơn nữa, nhưng quản sự nói không đủ số, thì vẫn là không đủ số!"

Viêm Nô chớp mắt, sau đó vẫn như cũ liều mạng gõ búa: "Vạn nhất được thì sao? Ta muốn thử."

Hồng thúc bất đắc dĩ, biết nói gì cũng vô dụng, chỉ có thể rời đi ăn cơm trước.

Khi màn đêm buông xuống, một dãy cửa hàng thợ rèn, chỉ có tiếng sắt của một mình Viêm Nô.

Ngoài việc rèn, hắn còn muốn đốt lò, nhưng cũng ngâm lạnh, tôi lại, một người một mình hoàn thành tất cả trình tự công việc.

Nhưng mà rất nhanh Viêm Nô không vung nổi búa nữa, ban ngày hắn rèn sắt bốn canh giờ, sớm đã có cảm giác cơ thể khô cạn, cái gọi là chân khí kia dường như cũng cạn kiệt.

Tuy nhiên, hắn vẫn buộc phải vung búa, đánh từng cái một, hiệu quả rất thấp.

Khi Hồng thúc trở lại, thấy hắn như thế, không thể không thở dài: "Đừng gõ nữa, gõ nữa thì thân thể ngươi cũng hỏng."

"Thúc lén mang theo mấy miếng bánh hấp, ngươi mau ăn rồi đi ngủ."

"Đa tạ thúc." Viêm Nô quả thật không thể cầm được búa nữa, đành phải dừng lại ăn bánh.

Sau khi ăn xong, hắn cảm giác no bụng, trong phút chốc tràn đầy năng lượng, từ nhỏ đến lớn vẫn luôn như vậy, ăn bánh hấp cùng rau, tất cả đều tiêu hóa rất nhanh.

Nhưng không giống như trước đây, hắn còn phát giác được, chân khí trong cơ thể đã hồi phục. . .

Viêm Nô giật mình, đây cũng là lần đầu tiên hắn dùng chân khí, vừa rồi còn đang buồn rầu vì chân khí đã dùng hết, lúc này mới biết được, thì ra ăn no bụng là có thể khôi phục.

Trong phòng mình còn có không ít cỏ khô, lát nữa mang đến ăn hết!

"Hồng thúc, lần sau nếu ta không có cơm ăn, không phải trộm bánh cho ta nữa."

Nô bộc làm công việc nặng nhọc, sẽ được bao ăn no, thực phẩm phát ra hoàn toàn đủ để ăn, nếu không thì không thể công việc nặng nhọc. Yêu cầu duy nhất là ăn ở một địa điểm cố định, không được lén trộm thức ăn.

Một khi bị phát hiện ra, thì phải chịu trăm roi, thể chất yếu có khả năng sẽ bị đánh chết.

Hồng thúc không thèm để ý nói: "Không có gì đáng ngại, ta trộm đi một ít, bọn họ không phát hiện được."

"Ai bảo ngươi gọi ta một tiếng thúc chứ? Ai, nhi tử của ta nếu không chết đói, chắc cũng lớn như ngươi rồi."

Dứt lời, ông có hơi thổn thức.

Trong thời đại hỗn loạn này, chiến tranh, nạn đói, hạn hán, bệnh tật . . . Hết cái này đến cái khác.

Loạn quân, sơn tặc, Hồ Man, yêu quái, tà ma. . . Từng cơn sóng nối tiếp nhau.

Ông chạy nạn một đường từ Ký Châu tới, cả gia đình già trẻ chỉ còn lại một mình ông ta, làm sao mà không đau buồn chứ!Mà trong những người mệnh khổ ngoài kia, cũng phần lớn là như vậy!

Hồng thúc lau nước mắt, bỗng nhiên thở dài: "Viêm Nô à, chuyện của a ông ngươi, ngươi muốn nghe thúc nói vài câu thật lòng không?"

"Thúc nói đi!" Viêm Nô liều mạng gật đầu.

Chú Hồng cay đắng nói: "Lão Khương, còn có rất nhiều người già ở Trà Sơn bảo, đều bị coi là con rơi mà vứt bỏ ra bên ngoài. . . Người Hồ Man dẫn binh đến Thanh Châu, khí thế hung hãn, thứ sử cũng chỉ cẩu thả hạ lệnh cho các gia tộc quyền quý phái binh tới cùng hợp lại đối kháng."

"Thế nhưng các hào tộc đều lá trái lá phải, qua loa cho xong. Nhất là Trương thị chúng ta, từng bị công phá ổ bảo, có huyết hải thâm cừu với thứ sử, sao có thể hỗ trợ? Thậm chí ước gì Hồ Man giết chết thứ sử! Vì vậy, cố ý phái ra người già yếu. . . Có lẽ đào sẵn một cái hố cho thứ sử, cũng có thể cảm thấy họ vô dụng nên thanh lý một lượt cho xong."