Chương 39: Vạn Dân Như Bốc Hơi, Thiên Hạ Đại Loạn (4)

Nhóm dịch: ĐÀO BÔNG

Dịch và đăng tải mới nhất tại trang web TruyenYY

-----

Thấy tình trạng loạn lạc thế này, cuối cùng các thế gia môn phiệt cũng giật mình tỉnh ngộ, ra sức mời tiên giả nhà mình xuất thế hàng ma.

Lại không ngờ rằng trong Hồ Man cũng có đại năng. Bắt đầu từ tiền triều đã lén lút phát triển ở Trung Nguyên, bây giờ tạo thành thế lực!

Bọn họ hợp sức với yêu ma, không phải tầm thường.

Trái lại là tu sĩ Trung Nguyên, người hưởng ứng rải rác khắp nơi. Đại năng tiên gia đều ung dung thong thả, phong lưu tiêu sái, ở ẩn không ra, sống nơi núi rừng.

Chợt có người hưởng ứng cũng là tùy tiện mà làm! Nhẹ nhàng lui tới, nói đi là đi luôn. . .

Theo đó, thế cục giới thế tục Đại Tấn cực kỳ bất lợi, thế gia đỉnh cấp, môn phiệt hạng nhất đều tổn thất nặng nề, dứt khoát từ bỏ đất tổ, lui về Giang Nam không có chiến loạn, nghỉ ngơi dưỡng sức.

Đại tộc đều dời về phía nam, khiến cho Hồ Man càng thêm ngông cuồng kiêu ngạo nơi đất Bắc.

Chỉ còn sót lại đông đảo cường bá, kế thừa tài sản ở đất Bắc của đại tộc.

“A ông a ông, các quý nhất đều đang khóc, giống như lão tổ nhà họ chết vậy?” Viêm Nô gặm cỏ, nói ra tin tức hắn hỏi thăm được.

Khương Thủ Nghĩa thở dài một tiếng, lão biết rất nhiều người trong chốn thần tiên của các hào tộc đều chết trong Ma Sơn màu xanh trắng đột nhiên mọc lên cách đây ngàn dặm kia.

Vẻ mặt lão tràn đầy mờ mịt, thói đời này càng ngày càng khó sống.

Lại nhìn chính mình, đã quá sáu mươi, mái tóc hoa râm, gầy như que củi, cơ thể càng ngày càng yếu ớt, gần như hài cốt trong mộ phần, còn có thể bầu bạn với Viêm Nô bao lâu?

Lão ôm chặt lấy Viêm Nô, uể oải nói ra: “Nhớ kỹ, sẽ có một ngày a ông chết đi, đến lúc đó cháu đừng khóc, phải dũng cảm kiên cường sống sót.”

Viêm Nô thì thầm: “Sống sót. . .”

Khương Thủ Nghĩa vuốt ve đầu hắn: “Đúng vậy, sống sót, có thể ăn, có thể cười, có thể nhớ nhung, có thể bảo vệ người mình yêu thương. . .”

“Cháu còn nhỏ, cứ sống tiếp, nhất định sẽ có một ngày trông thấy thái bình.”

Viêm Nô gật đầu: “Biết rồi a ông, ta sẽ sống tiếp!”

Năm thứ mười ba Vĩnh Bình.

Một bộ lạc Hồ Man tên là Thốc Phát Thị đánh đến Thanh Châu.

Mặc dù toàn bộ bộ lạc chỉ có ba vạn người, nhưng uy thế vô cùng hung mãnh.

Thứ sử Thanh Châu Cẩu Hi khiếp sợ, vừa tập kết đại quân chống địch vừa lệnh cho hào tộc các quận xuất binh giúp đỡ.

Nhưng mà các hào tộc vô cùng căm hận hắn ta, bằng mặt mà không bằng lòng, chỉ phái ra một số người già yếu tàn tật, Khương Thủ Nghĩa cũng ở trong đó.

“Cháu ngoan, đừng sợ, a ông không có ở đây, cháu phải sống thật tốt.” Khương Thủ Nghĩa tóc bạc trắng, cầm thương tạm biệt Viêm Nô.

Viêm Nô mười bốn tuổi đã cao gần bằng lão, cơ thể gầy gò, làn da ngăm đen, đôi mắt to sáng như sao.

Viêm Nô nóng lòng nói ra: “Ta cũng muốn đi, Viêm Nô chưa từng xa cách a ông!”

“Không! Không được!” Khương Thủ Nghĩa nghiêm túc nói: “Cháu phải nghe lời, ngoan ngoãn sống ở đây chờ ta trở về, nhớ đấy, đừng gây chuyện! Chăm chỉ làm việc. . .”

“Những quý nhân đó sinh ra đã cao quý hơn chúng ta. Nếu bọn họ bắt nạt cháu, không cho cháu ăn cơm, vậy cháu lén lút đi đào cỏ. . .”

“Nếu bọn họ đánh chửi cháu, tuyệt đối không nên đánh trả, nhưng nếu như muốn giết cháu. . . cháu nhất định phải chạy! Ai ngăn cản thì cháu cứ giết người đó! Liều mạng giết!”

Khương Thủ Nghĩa không biết mình đi chuyến này còn có thể trở về hay không, lão rất lo lắng cho Viêm Nô.

Viêm Nô ngây thơ không biết sợ, tính nóng như lửa. Ngày thường hơi ngốc nghếch, rất nhiều chuyện bình thường nhưng hắn luôn nghĩ mãi mà không ra.

Trái lại, một khi hắn nghĩ rõ rồi, chuyện đã chắc chắn thì sẽ không đổi, mười con trâu cũng không kéo lại được.

Khi lão ở đây, còn có thể trôi coi hắn, khi lão không ở đây, phải làm sao bây giờ?

Không có Tuyết Nhi, sự thần kỳ của Viêm Nô cũng dừng lại, bản lĩnh có thể ăn cỏ kỳ lạ cũng là từ lúc sơ sinh đã có.

Nghĩ đến đây, lão lại nhắc nhở: “Nhớ kỹ, cháu trai. . . cháu còn có một người nhà, nàng tên là Chu Nhan Tuyết, là quý nữ của Chu gia ở An Khâu. . .”

Những năm gần đây, Khương Thủ Nghĩa vẫn luôn giữ đúng lời hứa, chưa từng đến địa bàn Chu gia, cũng không biết Tuyết Nhi thế nào, có lẽ đã lớn lên thành tiểu thư khuê các rồi.

Giờ phút này, lão nói chuyện của Tuyết Nhi cho Viêm Nô biết, sợ rằng sau này không có cơ hội nói nữa.

“Người nhà?” Viêm Nô gãi gãi đầu.

“Đúng vậy, các cháu đều là ông trời sinh ra, là a ông nhặt các cháu về. . .” Cuối cùng Khương Thủ Nghĩa cũng nói ra thân thế của hắn, cũng không biết hắn và Tuyết Nhi có được coi là tỷ đệ hay huynh muội không, nên chỉ nói họ là người nhà.

“Nếu một ngày nào đó có người bắt nạt cháu, cháu không còn chỗ để đi, vậy thì đi tìm nàng. Nàng không nhận cháu cũng không sao, cháu chỉ cần đi theo nàng, bảo vệ nàng, cho dù làm nô bộc bên người nàng cũng được.”

Khương Thủ Nghĩa biết, chỉ cần có Tuyết Nhi bên cạnh, Viêm Nô sẽ càng thần kỳ, cũng có khả năng tự bảo vệ bản thân trong thời loạn này.

Mặc dù có lẽ như vậy sẽ càng dễ chuốc lấy họa, bị rất nhiều kẻ xấu mơ ước, nhưng dù đến lúc đó thì cũng không còn cách nào khác, có lẽ Viêm Nô thật sự không có số mệnh làm người phàm.

Nếu sớm biết thiên hạ sẽ loạn như thế này, e rằng lão sẽ không để hai đứa bé tách ra.

“Tuyết Nhi lớn lên trong danh môn, chắc chắn hiểu chuyện hơn cháu, nếu như. . . nếu như cháu cảm thấy có lý, vậy thì nghe theo nàng.”

“Ta đã biết. . . a ông, ông nhất định phải trở về sớm chút.” Viêm Nô nở nụ cười ấm áp.

Khương Thủ Nghĩa không ngừng vuốt ve mái tóc đen mềm mại của Viêm Nô: “A ông sẽ trở về, a ông còn chưa dẫn cháu sống những ngày tháng tốt đẹp đâu.”

Viêm Nô nhếch môi: “Ồ! A ông! Khi nào ông trở về, có phải thiên hạ thái bình ông sẽ trở về?”

Khương Thủ Nghĩa cười một tiếng: “Thiên hạ thái bình rồi, a ông sẽ trở về.”

. . .