Nhóm dịch: ĐÀO BÔNG
Dịch và đăng tải mới nhất tại trang web TruyenYY
-----
Nghĩ đến đây, Khương Thủ Nghĩa cảm thấy chua xót trong lòng, a ông như lão thật vô dụng, đã không cho Viêm Nô sống những tháng ngày tốt, trái lại rất nhiều lúc gian khổ đều là dựa vào Viêm Nô mới gắng gượng vượt qua.
“Khi trở về chính là thái bình sao?” Viêm Nô hỏi.
Khương Thủ Nghĩa nặng nề gật đầu: “Chính là! Cẩu Hi kia chọc vào thế gia đại tộc, ngày tốt sẽ không lâu!”
Năm thứ chín Vĩnh Bình.
Đông Hải vương khởi binh Thanh Quân Trắc, Cẩu Hi suất quân hưởng ứng.
Vì đề phòng hậu phương xảy ra hỏa hoạn, Đông Hải vương mời lãnh tụ giới trí thức là Vương thị Lang Gia ra mặt, tạm thời đàn áp oán hận của hào tộc, xoa dịu mối quan hệ căng thẳng giữa Cẩu Hi và hào tộc.
Không lâu sau đó, Cẩu Hi bởi vì có công xuất chiến mà thăng làm Chinh Đông tướng quân.
Bởi vậy, các gia tộc cũng an phận lại, chiêu mộ lưu dân, cộng thêm dân quê, khai khẩn đất hoang, khôi phục nguyên khí.
Cây trên Trà Sơn bị chặt sạch, Khương Thủ Nghĩa không còn cách nào kiếm sống, bị ép xuống núi khai khẩn, lại bị đưa vào hào tộc làm nông nô.
Viêm Nô mười tuổi vất vả kéo cày, miệng vẫn đang ngậm cỏ.
Khương Thủ Nghĩa ở bên cạnh cũng mồ hôi đầm đìa kéo cày, làn da khô héo đen nhẻm, hệt như một miếng thịt khô bị hun khói.
“A ông, a ông, bao giờ thiên hạ thái bình?”
“Đợi một chút. . . đợi những phiên vương này đều an phận, ngày tốt sẽ đến.”
Năm thứ mười Vĩnh Bình.
Đông Hải vương đánh vào Hoàng Đô, chém Trường Sa vương, khống chế triều chính.
Hắn ta đánh đông dẹp bắc, bình định loạn phiên vương, lại có tiên nhân đến chúc mừng, trong lúc nhất thời, chư hầu phục tùng.
Cẩu Hi có công bình loạn, thăng làm thứ sử Thanh Châu! Tổng đốc chín quận Thanh Châu!
Hắn ta càng thêm hung hăng ngang ngược, hiếp đáp bách tính, vàng ngọc chất đầy kho, quan hệ với hào tộc càng thêm tồi tệ, trong nước không ngừng có những cuộc xung đột to to nhỏ nhỏ.
Hai ông cháu già trẻ như họ chỉ có thể liều mạng làm việc, ban ngày khai khẩn đất hoang, buổi tối chẻ củi, đốt gạch cho hào tộc, sáng sớm lại dậy sớm gánh nước, sau đó tiếp tục khai khẩn.
Nhưng mặc dù như vậy, đến sau mùa thu, bọn họ còn phải đi tu sửa ổ bảo cho hào tộc.
Trong trời đông giá rét, Khương Thủ Nghĩa dựa vào Viêm Nô sưởi sấm, sửa chữa tường vây của ‘tân Trà Sơn bảo’ trong đêm tuyết.
“A ông, thái bình có đến hay không?”
Khương Thủ Nghĩa gần như chết lặng, nói: “Chiến loạn đã kết thúc, thiên hạ sắp thái bình rồi, sang năm. . . sang năm sẽ tốt thôi.”
Năm thứ mười một Vĩnh Bình, Hồ Man nổi loạn.
Các thị tộc bộ lạc vốn phụ thuộc Đại Tấn, trợ giúp dẹp yên phản loạn lại nhân lúc lớn mạnh, thi nhau khởi binh, tàn phá khắp đất Bắc, trắng trợn giết hại đánh cướp.
Bọn chúng hung dữ khó cản, lại có quái lực tà thuật, chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi đã càn quét đại giang nam bắc, đánh vào các châu.
Ung Châu, Tịnh Châu, U Châu, Ký Châu, Dự Châu lần lượt gặp nạn, mấy chục quận thành rơi vào tay giặc.
Vô số dân đói bị ép tạo phản, kết thành quân đội để tự vệ, chạy trốn đến các nơi, cầu ăn cầu sống.
Cẩu Hi trấn giữ Thanh Châu liên tục tăng thuế, các hào tộc lại điên cuồng tu sửa tường vây, huấn luyện binh sĩ, lao dịch nặng nề khiến hai ông cháu càng thêm khổ sở.
Có một ngày, Khương Thủ Nghĩa bệnh nặng vô cùng, Viêm Nô lo lắng, nghe nói trong phòng kho của sân luyện võ có thuốc tốt, liền xông vào lấy thuốc mang về đút cho a ông.
Sau đó bị quý tộc hạ lệnh quất roi gần chết, suýt thì tắt thở.
Nhìn tình trạng thê thảm của cháu trai, Khương Thủ Nghĩa đau lòng cùng cực, trong lòng mơ hồ cảm thấy hối hận khi để hắn làm một người bình thường: “Lần sau không được xúc động như vậy, chọc giận quý nhân. . . nếu cháu xảy ra chuyện gì, a ông sống thế nào?”
Mặc dù Viêm Nô thê thảm, nhưng vẫn bướng bỉnh nói: “Quý nhân cao quý hơn chúng ta ở chỗ nào chứ?”
Khương Thủ Nghĩa ngẩn người: “Quý nhân đọc nhiều sách, có học vấn trị vì. . .”
Lão nghĩ tới thiên hạ đại loạn này, sửa lại lời nói: “Đa phần hào môn quý tộc đều có thần tiên, thần tiên trường sinh bất tử, hô mưa gọi gió, có sức mạnh người phàm khó mà tưởng tượng, rất lợi hại. . .”
Viêm Nô giật mình: “Cho nên trường sinh bất tử, sức mạnh to lớn thì cao quý sao?”
Khương Thủ Nghĩa nghẹn lời, cũng không nói rõ được, chỉ nói: “Chúng ta đều là dân đen, chờ thiên hạ thái bình, cháu có thể sống một cuộc sống tốt, như vậy a ông thỏa mãn rồi.”
Viêm Nô hỏi: “Thật sự có thể chờ được thái bình sao?”
“Được. . .” Khương Thủ Nghĩa chết nặng nỉ non: “Nghe nói quý tộc thế gia muốn mời thần tiên ra mặt, thần tiên sẽ tạo ra thái bình.”
Năm thứ mười hai Vĩnh Bình, năm đại họa sinh yêu nghiệt, trong đại loạn sinh tà ma.
Bây giờ đại loạn đã kéo dài mấy chục năm, yêu nghiệt ở khắp nơi, tà ma mọc thành bụi!
Tịnh Châu có đại yêu Kim Giác, người dài mười trượng, dẫn dắt thú vật ăn thịt con người, coi người thành dê! Một ngày phải ăn ba trăm cô gái!
Vô số hào hiệp tiến đến thảo phạt, lại chỉ trở thành thức ăn trong mâm của mười vạn con sói dưới trướng nó.
Ung Châu có quái vật gây hạn hán, trường sinh bất tử, những nơi đi qua, không một ngọn cỏ!
Mười hai tán nhân của núi Kê Minh ngự kiếm xuất thế hàng ma, ngã xuống dòng nước, hóa thành cương thi.
Thanh Châu có Cửu Long dời núi, dưới đất bằng bỗng mọc lên một ngọn núi lượn lờ xanh trắng, kẻ leo núi gặp phải mây kiếp đánh xuống.
Mười tám ma đầu sống bên trong đó, bố trí mười tám tầng luyện ngục, tra tấn các tiên, được người đời gọi là ‘Cửu Long Ma Quật’.