Nhóm dịch: ĐÀO BÔNG
Dịch và đăng tải mới nhất tại trang web TruyenYY
-----
Viêm Nô ngây thơ hỏi: “A ông, có phải thái bình rồi?”
Sắc mặt Khương Thủ Nghĩa đau buồn, căm hận không thôi, nói ra: “Cháu ngoan, đây không phải thái bình. . .”
“Mặc dù là quân đội quan phủ, nhưng còn ghê tởm hơn phản tặc, chắc chắn triều đình sẽ trừng phạt nghiêm khắc.”
Viêm Nô rất ngạc nhiên: “Triều đình trừng phạt nghiêm khắc rồi sẽ thái bình sao?”
Khương Thủ Nghĩa nào biết được? Lão vung cuốc, ngẫm nghĩ rồi nói: “Mấy năm trước Tề vương khởi binh Thanh Quân Trắc, thói đời loạn lạc luôn sẽ có gian thần tạo phản, chờ Tề vương thành công là thái bình rồi.”
Năm thứ sáu Vĩnh Bình.
Tề vương đánh bại Triệu vương soán vị, sau khi Thanh Quân Trắc thành công đại xá thiên hạ, lôi kéo quân tướng.
Kết quả Cẩu Hi khiến người người chỉ trích lại là có công chiến đấu, thăng làm Bình Đông tướng quân, điều đến Duyệt Châu tiếp tục dẹp yên phản loạn. . .
Nhưng mà, trước khi Cẩu Hi đi còn cưỡng ép trưng thu sức dân, bắt sáu vạn dân ở các huyện, sửa đường xây cầu, vận chuyển vật tư.
Dọc đường đi, Khương Thủ Nghĩa và Viêm Nô vô cùng khổ cực, binh sĩ quất roi đánh bọn họ hệt như áp giải tù nhân.
“A ông, a ông, thái bình đến rồi sao?” Viêm Nô nghe tiếng khóc rung trời bên tai, không nhịn được hỏi thăm.
Khương Thủ Nghĩa bảo vệ Viêm Nô trong ngực, nghiến răng nói ra: “Bọn họ không cho chúng ta đường sống, chúng ta phải tự mình tìm ra. . .”
Chiến tranh bùng nổ, trong loạn quân, Khương Thủ Nghĩa mang theo Viêm Nô, nhân lúc hỗn loạn chạy trốn ra ngoài.
Trên đường, Khương Thủ Nghĩa liều chết giải quyết bốn tên quân sĩ, trên người Viêm Nô chịu hơn hai mươi đao, nhưng lại chẳng có chuyện gì.
Cuối cùng vào năm Viêm Nô gần bảy tuổi, hai ông cháu trốn trở về quê nhà.
Năm thứ bảy Vĩnh Bình.
Trường Sa vương lại Thanh Quân Trắc, công phá hoàng thành, giết Tề vương trong loạn quân.
Có tiên nhân chém giết yêu nhân trong phản tặc, triều đình hạ chiếu an lệnh, xá miễn phản quân, chỉ chém đầu sỏ. Một tháng sau Thiên Nghĩa công bị thuộc hạ giết chết, mười hai vạn phản quân chuyển thành Tấn quân, đưa hết đến dưới trướng Cẩu Hi.
Cẩu Hi bởi vì có công chiếu an, thăng làm Chinh Đông tướng quân! Giám sát bốn quận Thái Sơn, Lang Gia, Bình Xương, Bắc Hải!
Cuối cùng Khương Thủ Nghĩa trở về quê nhà, nhưng sau đó Cẩu Hi lại hạ lệnh tất cả hào tộc hạng hai hạng ba các quận góp vốn khao quân, góp người tu sửa thành trì.
Khiến cho các hào tộc oán than trách hận, bách tính khổ không thể tả.
Viêm Nô tám tuổi miệng ngậm cỏ khô, ở trần, chân đất, chạy tới chạy lui dưới chân tường thành, đưa nước cho lao công.
Đợi đến lúc đưa cho Khương Thủ Nghĩa, hỏi: “A ông, a ông, đây là thái bình sao?”
Khương Thủ Nghĩa giơ một tay xoa đầu Viêm Nô, ‘ực ực ực’ uống cạn một bát nước lớn, vực lên tinh thần, nói: “Cháu ngoan, đợi một chút, đợi một chút. . . sắp thái bình rồi. . .”
“Xây xong tòa thành này, chúng ta có thể về nhà trồng trọt, vất vả một chút cũng không sao, sang năm là tốt rồi.”
Năm thứ tám Vĩnh Bình, Thanh Châu hạn hán, đất cằn ngàn dặm.
Mấy vạn lưu dân tấn công trang viên hào tộc, vây đánh ổ bảo, cướp bóc kho lúa.
Trương thị Hoa huyện phân phát vũ khí cho tá điền, hạ lệnh cho các ổ bảo cố chết phòng thủ. Khương Thủ Nghĩa cầm đao đứng trên tường vây của Trà Sơn bảo, liều mạng chém giết.
Cuối cùng, mười ngày sau đã chờ được quân đội của Cẩu Hi đến, hắn ta đánh lui lưu dân, sau đó yêu cầu cho quân đội tiến vào Trà Sơn bảo chỉnh đốn.
Trương thị trong bảo chống cự không mở cửa, Cẩu Hi giận dữ, hạ lệnh tấn công, Trà Sơn bảo gặp phải tàn sát.
Một mồi lửa đốt cả thôn, chỉ có mấy hộ thôn dân của thôn Trà Sơn may mắn trốn thoát.
Cẩu Hi lấy danh nghĩa diệt giặc lưu dân, trảm hơn vạn người!
Khương Thủ Nghĩa liều chết mang theo Viêm Nô trốn lên núi, tránh thoát một kiếp, khi trở về đã là tàn tạ khắp nơi, thây phơi khắp đồng, vô số khuôn mặt quen thuộc đều bị giết hại.
“A ông. . .” Viêm Nô tìm được mấy cây cỏ nhuốm máu nhét vào trong miệng, còn chưa nói hết lời.
Khương Thủ Nghĩa đã quỳ xuống mặt đất nức nở, nắm đất khô cằn lên, nghẹn ngào nói: “Hết. . . hết sạch rồi. . .”
“Tất cả mọi người chết rồi. . . chết cả rồi. . .”
Viêm Nô ngồi xổm ở bên cạnh: “A ông, rốt cuộc chết rồi sẽ như thế nào?”
“Chính là sẽ không còn được gặp lại nữa. . .” Khương Thủ Nghĩa đứng dậy ôm lấy Viêm Nô.
Nhưng mà Viêm Nô chỉ vào thi thể treo ở cách đó không xa: “Đại Đầu thúc, Trà di, A Liên, Tiểu Toàn Tử, không phải bọn họ đều ở đây sao?”
“Nhưng bọn họ sẽ không bao giờ nói chuyện nữa, sẽ không gọi cháu là Viêm Nô nữa, mãi mãi không cử động nữa.” Khương Thủ Nghĩa gào khóc.
Viêm Nô thấy a ông đau lòng như vậy, cũng không nhịn được khóc theo.
Khương Thủ Nghĩa dùng bàn tay thô ráp lau đi nước mắt của hắn: “Viêm Nô, đừng khóc. . . đừng khóc. . .”
Viêm Nô rất nghe lời, lau nước mắt, nói: “Khóc rồi a ông sẽ không vui sao?”
“Ừ, a ông thích nhìn cháu cười.”
Viêm Nô lập tức nở nụ cười rung động lòng người, ấm áp mà rực rỡ.
Khương Thủ Nghĩa cũng lộ ra nụ cười đắng chát mà kiên cường, trong lòng dâng đầy năng lượng.
“Cháu ngoan, cười thật đẹp, a ông thích.” Một lão già nát rượu như lão không biết muốn chết bao nhiêu lần rồi, nhưng vì Viêm Nô, lão vẫn liều mạng sống tiếp.
Lão tựa như vì nụ cười này mà sống tiếp.
“Đi, chúng ta lên núi! Viêm Nô cháu ăn cỏ, a ông ăn rễ dại! Chờ thái bình rồi, chúng ta sẽ trở lại. . .” Khương Thủ Nghĩa kiên cường nói.
Lão không nhịn được cảm thấy may mắn, bởi vì Viêm Nô rất dễ nuôi, những năm này hầu hết đều ăn cỏ. . . đến mùa đông còn có thể sưởi ấm. . .