Nhóm dịch: ĐÀO BÔNG
Dịch và đăng tải mới nhất tại trang web TruyenYY
-----
Tháng bốn năm đầu Thái Hi, cuối cùng ảnh hưởng của thiên tai cũng trôi qua.
Khương Thủ Nghĩa trở về quê nhà thôn Trà Sơn, định cư lại lần nữa, bởi vì có tiền mua đất, lão khôi phục làm dân lành.
Lão mang theo cháu trai, cố gắng cày cấy, vốn cho rằng cuối cùng những tháng ngày bình yên cũng đến rồi.
Nhưng cũng trong tháng này, hoàng đế khai quốc Đại Tấn bởi vì bệnh nặng, bỗng nhiên băng hà, thụy hào Vũ Đế!
Các hoàng tử tuổi vẫn còn nhỏ, duy nhất chỉ có thái tử Tư Mã Chung lớn nhất, lập tức đăng cơ, thay đổi niên hiệu là Vĩnh Bình.
Ý nói thái bình vĩnh viễn.
Thế nhưng, tân đế Tư Mã Chung sinh đã si ngốc, không thể gánh vác mọi chuyện, một năm sau, các phiên vương, tôn thất lần lượt tạo phản.
Trong lúc nhất thời, quần hùng cắt đất, nơi này lập quốc, nơi kia xưng đế! Đại Tấn vừa kết thúc loạn lạc được mười năm, thiên hạ lại lần nữa rơi vào đại loạn.
Các nơi Cửu Châu bị tàn phá bởi chiến tranh, nơi nơi báo hiệu bất ổn! Chiến tranh đói kém liên miên không dứt, dân chúng lầm than!
Năm thứ ba Vĩnh Bình.
Quận Lang Gia vì cung cấp cho Tề vương ‘Thanh Quân Trắc’ mà liên tục tăng thuế, bách tính đều phá nhà, hoặc bán mình cho nhà giàu, hoặc vào rừng làm cướp.
(Thanh Quân Trắc: ý chỉ quét sạch thân tín, gian thần cạnh vua)
(Thanh Quân Trắc: ý chỉ quét sạch thân tín, gian thần cạnh vua)
Thôn Trà Sơn trước bị thuế má bóc lột, sau bị giặc cướp lộng hành.
Khương Thủ Nghĩa đứng ra, xây rào tự phòng thủ, gian khổ chiến đấu mấy ngày, cuối cùng ép giặc cướp lui đi, bảo vệ số lương thực cuối cùng, bởi vậy mới có thể sống sót qua mùa đông.
Vì tiết kiệm giống thóc sang năm canh tác, năm Viêm Nô bốn tuổi ấy chỉ ăn cỏ khô mà sống qua ngày.
“Viêm Nô à, a ông xin lỗi cháu, chờ sang năm thái bình rồi, a ông làm mì nước cho cháu ăn.” Mùa đông khắc nghiệt, Khương Thủ Nghĩa ôm lấy Viêm Nô, khóc không thành tiếng.
“Vâng vâng!” Viêm Nô gặm cỏ, ăn đến say sưa ngon lành, không biết xin lỗi này có ý nghĩa gì.
Ngang hông hắn còn có vết máu rất rõ ràng, vây quanh một vòng.
Mọi người đều cho là vết bớt, chỉ có Khương Thủ Nghĩa biết, đây là vết thương bị chém làm hai nửa khi còn bé vẫn chưa lành hẳn.
Thương cân động cốt một trăm ngày, lúc đốn củi bị cắt vào tay, cũng phải mười ngày mới có thể khỏi được. Trực tiếp bị cắt ngang eo, xem chừng ít nhất vài năm mới có thể hoàn toàn khép lại.
Tuy rằng chuyện liền vết thương bị cắt ngang eo này rất kỳ lạ, nhưng Viêm Nô chính là như vậy.
“A ông thường nói thái bình gì đó, vậy thái bình là gì?” Trong đôi mắt to của Viêm Nô ngập tràn tò mò.
Trên mặt Khương Thủ Nghĩa lộ ra nụ cười khao khát: “Chính là thiên hạ yên bình không loạn lạc, bách tính chúng ta đều có cuộc sống tốt đẹp, sẽ không bị người ta bắt nạt.”
“Năm sau sẽ thái bình sao?” Viêm Nô nhìn thấy nét cười trên khuôn mặt luôn rầu rĩ ủ rũ của a ông, thầm nghĩ chắc chắn đó là thứ cực kỳ tốt đẹp, bản thân cũng không nhịn được muốn xem thử.
Khương Thủ Nghĩa nghe thấy lời của cháu trai, nhớ lại chiến tranh loạn lạc lúc trẻ, trước Đại Tấn, thiên hạ loạn lạc trăm năm, bây giờ đã thống nhất hơn mười năm, cũng nên thịnh thế rồi.
Thế là lão kiên định gật đầu: “Đương nhiên, chắc chắn sang năm sẽ thái bình.”
Năm thứ tư Vĩnh Bình.
Phản tặc lưu dân của Đông Lai tàn phá đến trong quận Lang Gia.
Thủ lĩnh của bọn chúng tự xưng là ‘Thiên Nghĩa Công’, lấy câu ‘Thiên Nghĩa lão tiên, pháp lực vô biên, cứu tế thiên hạ, thái bình vĩnh viễn’ làm cờ hiệu, tấn công thành trì.
Các đại hào tộc thi nhau tăng cường chiêu mộ binh lính, quân đội đóng giữ ở các thành Lang Gia đều tăng cường phòng thủ. Phản tặc tấn công một tháng không có kết quả, liền đổi thành cướp giật các thôn xóm, cuối cùng đi về phía tây.
Thôn Trà Sơn vốn bởi vì đầu xuân quá ít hạt giống, đất hoang quá nhiều, mà thu hoạch không tốt, lại gặp phải loạn binh cướp bóc, bách tính đều không có cơm ăn áo mặc.
Khương Thủ Nghĩa mang theo Viêm Nô và mấy chục người cùng thôn chạy vào trong núi, đào rễ cây sống qua ngày.
Viêm Nô vẫn ăn cỏ, không biết vì sao người trong thôn và a ông lại muốn ăn rễ dại khó nuốt kia, hắn ăn thử một lần rồi, cảm thấy không ngon như ăn cỏ!
“Bọn họ chính là thái bình sao?” Viêm Nô chỉ vào quân đội xách bao lớn bao nhỏ dưới núi hỏi thăm, hắn nghe thấy đám người này hô hào thái bình vĩnh viễn gì đó.
“Không! Không phải! Bọn họ đều là phản tặc! Giặc cướp!” Ánh mắt Khương Thủ Nghĩa đỏ thẫm, thôn bọn họ bị cướp sạch không còn, vô số khuôn mặt quen thuộc bị trói mang đi.
“Không cho chúng ta đường sống, đều là kẻ ác. Chắc chắn quan phủ sẽ dẹp yên bọn họ, chờ đại quân của quan phủ đến, chúng ta sẽ thái bình.”
Năm thứ năm Vĩnh Bình.
Đại Tấn, Hổ Uy tướng quân Cẩu Hi thống soái ba vạn đại quân dẹp trừ phản tặc, hai quân giằng co ở nơi tiếp giáp hai châu Thanh Từ.
Bên trong phản tặc có yêu quái, giỏi về biến hóa, trà trộn vào trong quân quấy rối quân lệnh, gieo rắc lời đồn, thiêu hủy kho lúa, khiến cho quân Tấn thất bại thảm hại.
Cẩu Hi thu gom bại quân, chạy trốn vào trong các quận Thanh Châu, hành quân đến quận Lang Gia, bởi vì sĩ khí suy sụp, cộng thêm hào tộc địa phương không muốn khao quân, cho nên bỏ mặc quân đội ở lại nông thôn.
Thôn Trà Sơn không còn lấy một hạt lương thực, tiếng khóc rung động đất trời, không lâu sau cả thôn gia nhập vào hào tộc địa phương, trở thành nông nô, toàn bộ đồng ruộng thôn Trà Sơn đều thuộc về Trương thị Hoa huyện, đổi tên thành Trà Sơn bảo.
Viêm Nô sáu tuổi đã cao chừng nửa người, vết thương trên người chỉ còn dấu vết mơ hồ, gần như lành rồi.
Bây giờ đang đi chân đất, miệng nhai cỏ khô, cũng xuống đất giúp đỡ làm việc, khai hoang cho hào tộc.