Nhóm dịch: ĐÀO BÔNG
Dịch và đăng tải mới nhất tại trang web TruyenYY
-----
Nhưng mà, Chu Hà Chi lại cười nói: "Ồ? Cầm Nhi thính tai thế? Nghe thấy cả rồi à? Đúng vậy. . . Chu Nhan Tuyết, Tuyết Nhi, nàng cũng thấy cái tên này hay sao?"
“Phu quân đặt tên, đương nhiên rất hay.” Lạc Cầm nở nụ cười, hóa ra tên nó cũng có chữ tuyết, đúng thật là duyên phận.
Hai người vui vẻ ấm áp không được bao lâu, Chu Hà Chi cảm thấy dược lực đã hết hiệu lực, hắn mặt mày bơ phờ đi thay quần áo rồi đến nha môn.
Cho đến lúc này Hương Vân mới có cơ hội nói: "Lão ông đó lại đến đây, ta sẽ đi giết lão!"
Lạc Cầm vốn đã bình yên vô sự nên nhẹ nhàng nằm xuống, nghe thấy lời này liền vội vàng ngồi bật dậy và vô cùng tức giận.
“Sao lão lại về đây, định bắt thóp ta hay sao?” Lạc Cầm sợ tình huống này nên tha mạng cho lão, rốt cuộc nếu chuyện bị rò rỉ ra ngoài thì thà bịt miệng lão ngay từ đầu còn hơn.
Cô ta lập tức muốn bước ra khỏi giường, nhưng nghĩ đến bên ngoài vẫn còn vú nương, cô ta đành phải nằm trở lại.
"Mang lão vào đây!"
Hương Vân nói: "Mang đến đây? Không nên đâu? Hay để cho nô tì trừ khử lão."
Lạc Cầm lắc đầu: "Không sao, chỉ là một lão già thôi. Có gì cứ nói ta sắp xếp lão bế một đứa bé trai đến để xung hỷ, nhưng tiếc là đã đến muộn."
"Ta cần biết lão đã tiếp xúc với ai, lão tử này sẽ không vô duyên vô cớ trở lại đây!"
Không lâu sau, Hương Vân dẫn Khương Thủ Nghĩa đến.
Khi còn ở ngoài cửa, Khương Thủ Nghĩa đã nghe thấy tiếng khóc của Tuyết Nhi. Điều khiến lão ngạc nhiên là cơn co giật của Viêm Nô đã ngừng ngay lập tức, nó ê a một tiếng rồi mở mắt ra.
"Nghe tiếng khóc cũng đủ rồi sao? Đây là đạo lý gì?" Khương Thủ Nghĩa trong lòng lẩm bẩm.
Nhưng mọi thứ cuối cùng cũng diễn ra theo ý lão, thuốc độc của Viêm Nô đã được giải! Nó đã khỏe lại rồi!
Thực sự là vì Tuyết Nhi! Cứ như vậy lập tức tự khỏi, trong khi mấy giờ trước nó đã vô phương cứu chữa.
Dù gì lão cũng đã đến đây, giờ lão muốn rời đi không phải chuyện đơn giản, Hương Vân đưa lão vào đại sảnh.
Đây là phòng ngủ của Lạc Cầm, cho dù Khương Thủ Nghĩa đến cũng chỉ có thể quỳ ở phòng khách bên ngoài màn trướng.
Lạc Cầm nói với vú nương: “Tuyết Nhi lại tỉnh rồi, ngươi bế nó đi cho bú, chỗ ta đây không cần ngươi hầu hạ.
Khương Thủ Nghĩa nghe thấy tiếng vú nương bước ra màn trướng cùng với tiếng khóc của Tuyết Nhi, nhưng lão không dám ngẩng đầu lên nhìn.
“Ta đã nói là đừng quay lại!” Lúc này, Lạc Cầm bước ra khỏi màn, lạnh lùng nhìn lão.
Khương Thủ Nghĩa trong lòng than thở, quỳ lạy nói: "Là lỗi của tiểu nhân, nhưng đứa trẻ này đã trúng độc, tiểu nhân thật sự không còn cách nào khác."
“Bị trúng độc?” Lạc Cầm nhìn thấy thân thể Viêm Nô quả nhiên sưng tím, nhưng triệu chứng rất nhẹ gần như đã thuyên giảm.
“Là lọ thuốc mà Trần Hổ mang theo bên mình, cháu trai ta vô tình uống phải.” Khương Thủ Nghĩa lấy ra lọ thuốc.
Hương Vân bước tới nhận lấy, vừa ngửi nhẹ, lông mày liền nhăn lại: "Ngũ thạch tán?"
Lạc Cầm sững sờ: "Đứa trẻ nhỏ như vậy, nếu không có tiên cốt, đụng cũng không được đụng vào!"
Khương Thủ Nghĩa không biết tiên cốt là cái gì, cứ như vậy nói: "Tiểu nhân nhất thời không để ý, Viêm Nô đã đụng một ít . . . Tiểu nhân biết mình không nên quay lại, nhưng thực sự tiểu nhân không còn cách nào khác. . . "
Hương Vân tức giận nói: "Tìm đại phu là được rồi! Bảo ngươi đi thật xa mà ngươi còn dám quay lại, nếu bị người có ý đồ trong phủ nhắm tới . . . thì thà hiện tại ta giết ngươi!"
Tuy nhiên, Lạc Cầm đã ngăn Hương Vân lại, nói với một chút hối lỗi: "Ah . . . đó là thiếu sót của ta, ta đã quên đưa tiền cho ngươi . . ."
Đến lúc đó bà mới nhớ ra người ta đến đây bán trẻ sơ sinh, lão già này là dân tị nạn, e là sớm đã không còn một xu, cô ta bắt đi cháu gái của người ta mà một xu, một miếng ăn cũng không cho!
Chỉ nói tha mạng cho lão, bảo lão cao chạy xa bay, nhưng lão có thể đi bao xa? Vậy thà giết lão còn hơn.
Nghĩ đến đây, Lạc Cầm thở phào nhẹ nhõm . . . cái gì mà lừa dối mọi người, đó chỉ là những lời nói tức giận mà thôi.
Cho lão mượn một vạn lá gan, lão cũng không dám quay lại lừa người chỉ vì nắm được bí mật này.
Suy nghĩ kỹ lại, người bình thường cũng biết, quay lại nghĩa là tìm lấy cái chết.
Nhưng ông lão này đã trở lại không chút do dự, chỉ vì cháu của lão vô ý bị ngộ độc, lão không còn cách nào khác là quay lại cầu cứu, lão muốn đánh đổi mạng sống của chính mình để đổi lấy mạng sống cho đứa cháu. Lão đúng là người trọng tình cảm và không sợ chết.
Điểm này rất quan trọng, bởi vì nó có nghĩa là cho dù vì Tuyết Nhi, Khương Thủ Nghĩa cũng sẽ thề sẽ bảo vệ bí mật này.
"Hương Vân, cho lão năm trăm quan tiền."
"Nghe đây, Khương Thủ Nghĩa, đây là lần cuối cùng, ta không muốn gặp lại ngươi."
"Kể từ bây giờ, nó tên là Chu Nhan Tuyết, là con gái của ta!"