Chương 32: Người Giàu Vẫn Thở Dài (1)

Nhóm dịch: ĐÀO BÔNG

Dịch và đăng tải mới nhất tại trang web TruyenYY

-----

"Ông trời phù hộ! Ông trời phù hộ! Đúng là may mắn thoát khỏi kiếp nạn rồi!"

Khương Thủ Nghĩa hổn hển chạy đến cổng thành, trong lòng vẫn còn rùng mình.

Lão tưởng mình chết chắc, lão lấy chiếc chuông đồng ra định chiến đấu liều mạng đến chết nhưng lão lại sống sót một cách thần kỳ?

Cái chuông đồng này rốt cuộc là vật gì? Rõ ràng là một cái chuông không biết kêu nhưng nó lại đổ chuông khi chạm vào nữ tử đó . . .

Khương Thủ Nghĩa mơ hồ đoán được chắc là pháp khí của tiên gia, nhưng lão không hiểu và cũng không quan tâm, miễn sao sống sót là được.

Lão nhìn Viêm Nô trong lòng, đứa nhỏ này không biết lúc nào lại cởi bỏ tã quấn ra mút lấy lọ thuốc.

"Tiểu tử thối, đói bụng rồi phải không? Không biết đây là thuốc gì, mà đưa vào miệng uống . . ." Khương Thủ Nghĩa cười, nhưng cũng không ngăn cản.

Lão biết đứa nhỏ này thật phi phàm, uống thuốc cũng giống như uống sữa . . . hả?

"Khụ, khụ, ooh!"

Viêm Nô đưa một lọ thuốc vào miệng, liền sặc đến ho khan rồi to tiếng khóc.

Điều này không đúng! Thằng nhóc này không phải cái gì cũng ăn được sao? Tại sao đột nhiên lại không ăn được? Lẽ nào lọ thuốc này có gì đặc biệt?

Khương Thủ Nghĩa vội vàng lấy lại lọ thuốc, nhìn thấy quả nhiên là lọ thuốc bột mà nó chưa từng ăn qua, lẽ nào lọ thuốc này đặc biệt lợi hại đến mức quái vật cũng không chịu nổi?

Lão cuống cuồng vội vỗ vào lưng Viêm Nô để nó nôn thuốc ra ngoài.

Mặc dù đã nôn thuốc ra nhưng môi của Viêm Nô đã tái xanh, cơ thể co giật, ánh mắt mơ màng như bị trúng độc!

Khương Thủ Nghĩa nếm thử một chút, quả nhiên rất hăng, còn có mùi kim loại, tuy không biết là thuốc gì, nhưng thuốc nào cũng có tác dụng phụ, như vậy một đứa bé sao có thể ăn bừa bãi?

Lão không khỏi hối hận vì không ngăn cản nó ngay từ đầu, nhưng thật sự lão chưa bao giờ nghĩ rằng một đứa bé thần kỳ bị cắt làm đôi mà vẫn còn sống lại bị đầu độc bởi một lọ thuốc?

Trước đây nó đã uống mấy lọ thuốc rồi mà không sao, sao bây giờ lại xảy ra chuyện?

Năng lực yêu dị mất hiệu lực? Đâu có, vết thương trên đầu và bụng vẫn còn, nếu năng lực không còn, bây giờ Viêm Nô đã chết ngay rồi!

Khương Thủ Nghĩa vội vàng đưa đứa bé đi khám, nhưng đi được nửa đường, lão lại bất lực.

Lão nghĩ về vấn đề của đứa trẻ này, làm sao đại phu có thể chữa được?

Đừng nói đến chuyện giải độc, nếu đại phu nhìn thấy ruột của đứa trẻ có thể tuột ra được, e rằng đại phu sẽ lập tức ngất xỉu vì sợ hãi!

Sau đó nếu quan phủ phát hiện, Viêm Nô sẽ bị xem như một con quái vật, nói không chừng bị hỏa thiêu ngay lập tức.

"Làm thế nào đây? Phải làm sao đây?"

Nhìn thấy Viêm Nô không ngừng co giật và thút thít khóc vì đau, Khương Thủ Nghĩa như ngồi trên đống lửa.

Nhưng lão vẫn ôm hy vọng, dù sao Viêm Nô quá thần kỳ, có lẽ nó vẫn có thể vượt qua được.

Lão đi mua một ít bánh hấp về trước rồi đút cho đứa trẻ ăn, tiểu Viêm Nô khẽ nhúc nhích miệng rồi ăn hết.

Điều này khiến cho Khương Thủ Nghĩa thở phào nhẹ nhõm: Đúng vậy, vẫn là quái thai!

Quái thai thật tốt!

Đứa bé sơ sinh không thể ăn đồ khô nhưng Viêm Nô đã ăn được, hai ngày nay nó vẫn sống nhờ ăn bánh hấp của Trần Hổ, điều này cho thấy nó vẫn rất thần kỳ.

"Vậy nên độc dược này vẫn có thể vượt qua được, chắc sẽ vượt qua được . . ." Khương Thủ Nghĩa ôm đứa nhỏ nép vào trong ngõ, hy vọng ông trời phù hộ.

Sau đó cứ một lúc lão cho Viêm Nô ăn một ít bánh hấp, phần còn lại của bánh nhanh chóng hết sạch.

Tuy nhiên một giờ trôi qua, dấu hiệu ngộ độc của Viêm Nô không thuyên giảm mà ngày càng nghiêm trọng hơn!

Cơ thể nó sưng tấy và bầm tím, như thể chất độc tràn khắp cơ thể.

Khương Thủ Nghĩa không biết phải làm sao, cũng may có một hào tộc đang phân phát cháo nên lão vội vàng đi lãnh một bát về cho Viêm Nô uống.

Nhưng lần này lại dở khóc dở cười, Viêm Nô không uống được nữa, cơm cháo đều tắc trong cổ họng, lão sợ tới mức liều mạng móc họng vỗ lưng, Viêm Nô mới thở lại bình thường được.

"Nó có thể ăn bánh hấp, nhưng không thể uống cháo? Chuyện này là sao vậy! Viêm Nô! Viêm Nô!" Khương Thủ Nghĩa khóc nức nở, vô cùng bất lực.

Lão không còn chịu đựng được nỗi đau cháu trai chết trong tay mình một lần nữa, lúc này lão cảm thấy mình như một kẻ thủ ác.

Chẳng lẽ ngay cả một đứa bé thần kỳ như vậy được ông trời ban tặng cũng phải bị lão nuôi chết sao?

Cũng may Khương Thủ Nghĩa vẫn còn tiền nên vội vàng mua thêm một cái bánh hấp giống như trước, quả nhiên nó đã ăn hết.

Lão liều mạng gãi gãi đầu, tình huống của Viêm Nô thật quái dị, lão không thể hiểu nổi!

Nhưng lão cũng nhận ra rằng Viêm Nô vẫn có thể ăn được những gì nó đã ăn trước đó.

Nhưng từ khi nào mà Viêm Nô lại không thể tiêu hóa được thức ăn khác?

"Chẳng lẽ . . . Tuyết Nhi?"