Nhóm dịch: ĐÀO BÔNG
Dịch và đăng tải mới nhất tại trang web TruyenYY
-----
Khương Thủ Nghĩa từ từ sắp xếp lại suy nghĩ của mình, đột nhiên lão nhận ra mọi thứ xảy ra sau khi Tuyết Nhi bị đem đi.
Bánh hấp thì ăn được nhưng cháo thì không ăn được. Đã hai giờ trôi qua, chất độc mà nó uống nhầm vẫn chưa được giải.
"Trời sinh có đôi nên không thể tách rời?"
"Một khi tách ra, ma thuật của đứa trẻ này. . . sẽ biến mất? Hay. . . ngưng trệ?"
Lão không ngờ rằng cặp hài tử lão nhặt được lại có mối quan hệ này.
Nhưng nghĩ lại cũng có lý, khi lão phát hiện bọn chúng đã là một cặp, về lý mà nói đã không đơn giản, nhưng có điều đứa bé gái trông quá đỗi bình thường.
"Ta phải làm sao đây. . ." Khương Thủ Nghĩa cắn môi, nó đã bị đem đi rồi, có lẽ quý phu nhân cũng đã lâm bồn.
Bây giờ nếu lão quay lại cầu xin, tức là lão đang tìm cái chết, hơn nữa lão cũng không thể nuôi được nó.
"Không. . . chỉ cần vượt qua lần trúng độc này là được, gặp một lần. . . lão chỉ cần đứa bé trai gặp một lần. . . sau này Viêm Nô sẽ lớn lên bình thường, vậy không tốt sao?"
Trái tim Khương Thủ Nghĩa rung động, lập tức chạy trở về cửa sau của Chu phủ!
Dù có ích hay không, còn nước còn tát! Nếu lão quay lại, lão có chết cũng chịu!
Đêm đã khuya, lão gõ cửa sau của Chu phủ, mở cửa bước ra là một tên gác cửa mới, tuy hơi trẻ, nhưng vẫn kiêu ngạo như thế.
Lão khiêm tốn nói: " lão hủ xin gặp Hương Vân tiểu thư."
“Ngươi là cẩu vật gì!” Tên gác cửa chế nhạo lão khi thấy lão tỏ ra khiêm tốn.
"Trong nhà có chuyện hỷ, tiểu thư Hương Vân đang bận!"
Khương Thủ Nghĩa trực tiếp lừa hắn: " tiểu thư Hương Vân kêu lão hủ đến. . ."
Lão không nói nhiều, cũng không đề cập quá nhiều kẻo làm hỏng chuyện của Hương Vân và phu nhân nhà cô ta.
Nếu có chuyện gì xảy ra, lão chết cũng không sao, nhưng những ngày tháng tốt đẹp của đứa cháu gái quý tộc Tuyết Nhi cũng không còn nữa.
Khương Thủ Nghĩa biết rất rõ, cũng biết mình và hai người đó có bí mật, cho nên lần này trở về, không cần nói cũng biết, chỉ cần lão tới, người kia nhất định sẽ gặp lão. . . ngay cả gặp để giết lão.
"Hừ? Đợi chút! Nếu bị Tao phu nhân quở trách, ngươi sẽ biết tay ta!" Tuy hắn kiêu ngạo, nhưng thông truyền là bổn phận của hắn, hắn không dám lơ là chậm trễ.
Khương Thủ Nghĩa ngồi xổm chờ đợi ngoài cửa, nhìn Viêm Nô càng ngày càng yếu, co giật rồi bất tỉnh, trong lòng không khỏi lo lắng.
Lão đang hoàn toàn đánh cược với sinh mạng của mình, quý phu nhân Chu gia có lẽ không để lão gặp lại đứa bé gái.
Nếu Tuyết Nhi được 'sinh ra', bây giờ có thể nó được vú nương chăm nom, hoặc nó có thể đang nằm trong lòng của quý phu nhân, xung quanh là các trưởng bối vây quanh tán tụng.
Lão là một tên tiện dân, đột nhiên quay lại nói rằng lão muốn gặp Tuyết Nhi, Hương Vân không chém lão bằng một kiếm mới lạ.
Đúng như những gì lão nghĩ, Hương Vân nghe được truyền báo của người hầu, hận không thể giết chết lão.
"Lão tử này, ta đã tha mạng cho lão mà lão còn dám quay lại?"
"Cũng may ta phát hiện trước, nếu báo với bên lão phu nhân trước. . .. . . bị nhắm phải. . ."
Hương Vân tuy rất tức giận, nhưng cô ta không dám để lộ ra ngoài, lẳng lặng đứng ở bên cạnh hoa đài.
Vì lúc bấy giờ đang có một nhóm trưởng lão trong tộc tụ tập trong khắc sảnh, một lão phu nhân đang bế Tuyết Nhi trên tay và xoa xoa ngón tay.
Họ đang tìm kiếm cốt tiên.
Lão phu nhân là chính thất của gia chủ, là mẫu thân của trưởng công tử, nay gia chủ đang ở trong triều chính, công tử lại ăn chơi trác táng, bây giờ lão phu nhân là người người làm chủ của gia tộc này. Lão phu nhân chưa chết, ai dám làm loạn?
"Mẫu thân! Thế nào ạ? Con trai của ta có tiên cốt không?" Đột nhiên, có người xông vào hoa điện.
Hắn mặc một chiếc áo choàng chim hạc có lông vũ màu đỏ và lông cáo trắng, nước da trắng ngần, mặt thoa da phấn và mái tóc buông xõa, đó chính là Chu Hà Chi.
"Hà Chi, ngươi làm sao vậy? Ngươi không biết con mình là con gái sao?" Một ông lão có bộ râu đẹp vuốt râu hỏi.
Chu Hà Chi hai mắt mờ mịt, thân thể bốc hơi nóng, cả người như đang say xỉn: "Cầm nhi đột nhiên lâm bồn, ta liền tức tốc quay về. . . lúc nãy ta cùng mấy huynh đệ trong tộc môn đang uống thuốc. . ."
Hắn đã ngoài ba mươi tuổi, vẫn phóng túng bừa bãi, thậm chí còn phóng đãng hơn lúc còn trẻ.
Tam thúc không nhịn được mắng: "Ngươi đã có hai con rồi, chẳng lẽ không thể đứng đắn một chút sao? Sau này làm sao cáng đáng gia tộc này?"
Chu Hà Chi cười thầm: "Sau này để sau này tính, hôm nay còn chưa qua hết, nói gì đến sau này!"
Thấy hắn nói năng vô lễ, tam thúc giận đến không nói nên lời!
Ngược lại thân là mẫu thân của Chu Hà Chi, bà mắng: "Láo xược! Hà Chi, ngươi quá vô lễ!"
Chu Hà Chi thấy mẫu thân tức giận, vội cúi đầu nhận lỗi: "Hài tử biết lỗi."
Lão phu nhân mặt ủ rũ nói: "Còn không mau thỉnh tội với tam thúc?"
Chu Hà Chi cong môi nói: "Trạch nhi ngỗ ngược bất kham, tính khí đã vậy, xin tam thúc lượng thứ.”
Giỏi một câu ngỗ ngược bất kham! Tam thúc chán nản, lo lắng cho tương lai của Chu tộc.
Nhưng ai bảo gia chủ chỉ có hai đích tử, tiểu công tử Chu Nguyên Chi lên núi tu luyện, sớm đã đoạn tuyệt hồng trần, còn đại công tử thì không có tiên cốt, tương lai nhất định là đương gia của gia tộc này.