Chương 31: Nhảy Lên Đầu Cành Làm Phượng Hoàng (4)

Nhóm dịch: ĐÀO BÔNG

Dịch và đăng tải mới nhất tại trang web TruyenYY

-----

"Bên trong có di ngôn do võ giả để lại. . . thì ra là vậy. . .”"

"Khương Thủ Nghĩa!" Lạc Cầm bỗng nhiên cất cao giọng gọi tên.

"Có!" Khương Thủ Nghĩa đột nhiên đứng dậy, trừng to mắt nhìn nàng, sau đó lại quỳ rạp xuống: "Sao quý nhân biết họ tên của tiểu nhân?"

Lạc Cầm cười ha ha: "Kinh Yêu Linh này đúng là nhặt được. . . Khương ông, không ngờ cao thủ nổi tiếng Thanh Châu lại chết ở trong tay ngươi."

Nàng xem hết di ngôn lúc sắp chết Thừa Thiên Hổ để lại bên trong, nhận ra mình hiểu lầm Khương Thủ Nghĩa rồi.

Mặc dù Khương Thủ Nghĩa thật sự nói dối, nhưng cũng không phải là đằng sau có người sai khiến như nàng suy đoán.

Trong di ngôn nhắc tới thân phận của hung thủ, hơn nữa rõ ràng Thừa Thiên Hồ rất không cam lòng, có lẽ là chú ý đến thể diện, hắn còn nhấn mạnh rằng mình bị dân đen ám toán hại chết.

Thế là Lạc Cầm lập tức tưởng tượng ra tình huống nực cười của một hào hiệp võ lâm lật thuyền trong mương, sơ ý chủ quan bị lưu dân đói khổ giết chết.

Trên cơ bản, đoạn di ngôn này đã chứng minh Khương Thủ Nghĩa chỉ là một nạn dân không hiểu cái gì.

Khương Thủ Nghĩa không có nội công, không cách nào làm giả di ngôn này, hơn nữa chân khí trong chuông đồng chính là chân khí bản mệnh, đây là hạt giống chân khí của một tên võ giả, chỉ khi liều mạng mới dùng nó.

Chỉ vì đo ra thân phận của nàng mà để một võ giả đỉnh cấp tự phế võ công? Không có ý nghĩa, không bằng trực tiếp tìm tới cửa.

Nếu nói trong di ngôn kia có điểm đáng ngờ gì, vậy chính là có nói tới cháu trai của Khương Thủ Nghĩa là kỳ vật, riêng thứ này nàng không hiểu rõ.

"Kỳ vật là gì?" Lạc Cầm hỏi.

Khương Thủ Nghĩa cũng kinh ngạc: "Kỳ. . . kỳ vật gì cơ?"

Lạc Cầm nói: “Thừa Thiên Hổ kia gọi cháu trai ngươi là kỳ vật."

"Cháu trai tiểu nhân tên là Viêm Nô." Khương Thủ Nghĩa hèn mọn trả lời.

Lạc Cầm cười nhạt một tiếng: “Vậy cháu gái ngươi tên là gì?”

“Bẩm quý nhân, tên là Tuyết Nhi.” Khương Thủ Nghĩa mơ hồ hiểu ra kỳ vật có ý gì, có lẽ là chỉ tình trạng biến hóa kỳ lạ của Viêm Nô.

Nhưng cũng may, Lạc Cầm không hiểu, từ sau khi nàng thành tinh, luôn trầm mê trong tình cảm thế tục, sống lâu trong nhà cao cửa rộng, chỉ mong sống hết quãng đời còn lại cùng phu quân, hoàn thành tình duyên một đời.

Chuyện trên giang hồ, nàng còn hiểu rất ít, chứ đừng nói đến kỳ vật.

Trên thực tế, tồn tại của kỳ vật là một bí mật lớn, rất nhiều đại năng tiên gia cũng không biết trên đời còn có loại dị bảo tiên thiên này.

“Tuyết Nhi sao. . . thật đáng yêu. . .” Lạc Cầm nhận Tuyết Nhi từ trong tay Hương Vân, vừa nhìn một cái đã lập tức yêu thích bé gái tựa như búp bê này.

Rất ít người có thể nhìn ra dáng vẻ tuyệt sắc khi còn sơ sinh. . . không thể nghi ngờ, đứa bé này lớn lên chắc chắn sẽ là quốc sắc thiên hương, nghiêng nước nghiêng thành.

Nàng cực kỳ mong móng con cái, bây giờ quả thật càng nhìn càng thích, càng nhìn càng yêu Tuyết Nhi, đã không kịp chờ đợi muốn ‘chuyển dạ’, để đứa nhỏ này làm con gái của mình và phu quân.

Khương Thủ Nghĩa thấy Lạc Cầm vui mừng nhướng mày, nhân cơ hội dập đầu: “Quý nhân thích là tốt rồi, Tuyết Nhi sinh ra đã không có phụ mẫu, đã hai ngày không được nuôi bằng sữa mẹ, vẫn mong quý nhân thu nhận, dạy dỗ nàng lên người. . . tiểu nhân dập đầu với ngài.”

Lạc Cầm thấy trạng thái đứa trẻ quả thật không đúng, đã suy yếu đến khóc không ra hơi, lo lắng nói: “Sao không nói sớm? Hương Vân, nhanh đi chuẩn bị, sau đó báo với phu quân, hôm nay ta muốn chuyển dạ sinh con!”

“Vâng. . . vậy lão. . .” Hương Vân đáp lời, đồng thời tay cầm cánh hoa nhìn về phía Khương Thủ Nghĩa, ý là: Muốn diệt khẩu không?

Lạc Cầm khẽ lắc đầu, nói ra: “Lão ông, ngươi cũng biết chuyện bản phu nhân mang thai là giả, việc này liên quan to lớn. . .”

“Không dám không dám. . . tiểu nhân không biết gì cả.” Khương Thủ Nghĩa liều mạng dập đầu.

Lạc Cầm cũng không phải hạng người thích giết chóc, trên thực tế còn là một yêu quái quyến luyến tình đời, trước giờ chưa từng giết người.

Chuyện gì cũng là Hương Vân đi làm.

Nàng vốn không muốn giết người, tất cả đều vì chuyện mang thai giả, bằng không đã đồng ý để Hương Vân diệt khẩu Trương môi giới, từ đó cũng sẽ không dẫn đến những chuyện đằng sau.

Hôm nay giết Đàm ông thì cũng đành thôi, đó vốn là người đại phu nhân sai tới, dù sao mình đang mang thai, có trưởng bối trong nhà che chở, đai phu nhân có nổi nóng cũng không làm được gì.

Nhưng lão ông bế trẻ nhỏ này là dân đói gặp nạn, cũng đã bán cháu gái cho nhà mình rồi, bị dính dáng vào chuyện này quả thật là tai bay vạ gió

Nếu như giết rồi, chắc chắn Viêm Nô đáng yêu kia cũng không sống nổi.

Nếu không phải sinh bé trai sẽ gây họa lớn, nàng cũng muốn thu nhận Viêm Nô.

“Khương ông, ngươi đi đi, mang theo cháu trai của ngươi rời xa nơi này! Hãy quên hết chuyện không nên nhớ đi.” Lạc Cầm nói rồi rời đi.

“Cảm ơn quý nhân tha mạng! Cảm ơn quý nhân tha mạng!” Khương Thủ Nghĩa vội vàng đập đầu cảm ơn, mừng rỡ bế Viêm Nô rời đi.

. . .