Chương 30: Nhảy Lên Đầu Cành Làm Phượng Hoàng (3)

Nhóm dịch: ĐÀO BÔNG

Dịch và đăng tải mới nhất tại trang web TruyenYY

-----

Thời gian dần trôi, đại phu nhân ghen ghét Lạc Cầm được sủng ái yêu chiều, thường xuyên phái người ám hại. Dù gì thì Lạc Cầm cũng chỉ là thiếp thất, nếu không có con cái, cho dù bị coi như hạ nhân rồi giết, cũng không phải chuyện to tát gì.

Nhưng mà, nàng là yêu quái, một chiếc đàn sao có thể mang thai? Cho nên ba năm trôi qua, nàng sống ở Chu gia khó khăn gian khổ, nhiều lần suýt bị ép lộ nguyên hình.

Nàng không sợ làm hại của đại phu nhân, càng không sợ chết, lo lắng duy nhất chính là bại lộ thân phận, đánh mất phu quân.

Không chỉ yêu quái thích ăn người, mà người cũng thích ăn yêu quái.

Luôn có vài vệ đạo sĩ sẽ diệt trừ nàng để được yên tâm! Bản thân Chu gia cũng thường tổ chức nhóm người, mời chào du hiệp, dẹp yên yêu tà khu vực An Khâu.

Người và yêu không chung đường, sao quý nhân trong danh môn hào tộc có thể là yêu quái? Nếu để người ngoài biết bí mật này, hậu quả khó mà lường được.

Cho nên, vì nâng cao địa vị bản thân trong nhà, vì khiến cho đại phu nhân thu tay một chút, Lạc Cầm mới vạch ra kế hoạch mang thai giả, để cho tỳ nữ duy nhất mà nàng có thể tin tưởng là Hương Vân đi tìm kiếm bé gái.

“Chủ nhân, lão ông này là Trương môi giới mang tới, đây là cháu gái lão. . .” Hương Vân nhanh chóng nói ra mọi chuyện.

Lạc Cầm khẽ thở dài một hơi, cảm thấy không biết phải làm sao.

Nhưng việc đã đến nước này, chỉ có thể mặc cho Hương Vân ra tay độc ác.

Nhưng mà trước đó, nàng phải hỏi cho rõ ràng đã: “Lão ông, người nào bảo ngươi mang vật này tới, nói ra là ai, bản phu nhân tha mạng cho ngươi.”

Mặc dù Kinh Yêu Linh bình thường, nhưng dù sao vẫn là pháp khí, chỉ có người tu tiên mới có thể luyện chế. Một người bình thường sao có thể có được?

Cho nên nàng vừa ra đã phán đoán rằng sau lưng Khương Thủ Nghĩa có người sai khiến. Có thể là thân phận của nàng khiến người nào đó nghi ngờ, cho nên sai người mang Kinh Yêu Linh đến đo nàng.

Người trong Chu phủ? Hay là đạo sĩ, du hiệp du lịch ở đây. . . khả năng nào cũng có thể.

Nhưng mà, Khương Thủ Nghĩa nào hiểu điều này? Lão căn bản không biết thứ trong tay là Kinh Yêu Linh, mà quý phụ phong thái bất phàm trước mắt là một yêu quái.

Lão nhìn thấy quý phụ đại tộc thế này, nghĩ thầm có lẽ vẫn còn cơ hội xoay chuyển, lập tức hèn mọn quỳ rạp trên mặt đất: “Thứ này là tiểu nhân nhặt được, không biết sao lại vang lên, mạo phạm đến quý nhân rồi, tiểu nhân còn muốn sống tiếp, nuôi nấng cháu trai lớn lên, chuyện của quý phu nhân, lão hủ hoàn toàn không biết, kính xin tha tội!”

“Nhặt? Ngươi nhặt ở chỗ nào?” Trong lòng Lạc Cầm không tin.

“Là một người tên là Thừa Thiên Hổ, hắn tự xưng là đệ tử đời thứ ba của Thôn Thiên môn. . . tiểu nhân thấy hắn bị người ta giết chết, cộng thêm tiểu nhân đã đói gần chết, cho nên mặc y phục của hắn, lấy tiền tài của hắn. . .” Khương Thủ Nghĩa thành thật nói ra lai lịch của chuông đồng.

Nhưng lão cũng không ngốc, đã che giấu chuyện mình giết người.

Chỉ nói Thừa Thiên Hổ là một hào hiệp giang hồ, đánh nhau với người ta nơi dã ngoại, về phần đánh nhau với ai, lão không biết, lão chỉ tình cờ bắt gặp, sau đó đi lục soát thi thể mà thôi.

Loại chuyện quỷ nhi gì đó kia thì càng không nhắc tới.

Nhưng mà, Lạc Cầm lại cười lạnh lùng, nghe ra lão đang nói dối. Loại du hiệp cao cấp bực này chết đi, còn đến lượt một nạn dân lục soát thi thể hay sao?

Hơn nữa Thôn Thiên môn là môn phái võ học, đâu ra Kinh Yêu Linh?

“Còn dám lừa ta!” Lạc Cầm bước lên một bước, khí thế bức người.

“Ta. . . ta. . .” Khương Thủ Nghĩa quả thật đang nói dối, nơm nớp lo sợ không biết làm sao cho phải.

Mà đúng lúc này, Kinh Yêu Linh lại vang lên, chính là do Lạc Cầm tỏa ra yêu khí gây nên.

Lạc Cầm nghe mà sốt ruột, mặc dù tiểu viện này không có ai, nhưng lỡ như người nào nghe thấy tiếng chuông này, truyền đến tai đại phu nhân, chưa biết chừng sẽ đoán ra là Kinh Yêu Linh, dù sao tiếng vang của nó cũng rất đặc biệt.

Chỉ thấy nàng duỗi cánh tay ngọc ngà thon dài ra, cách không hút Kinh Yêu Linh vào trong lòng bàn tay.

Chỉ là một pháp khí cơ bản, còn không cần người khác thúc giục, nàng khẽ truyền yêu lực vào, nhẹ nhàng trấn áp nó lại.

“Ừm?” Lạc Cầm chợt phát hiện, bên trong ẩn giấu dao động tin tức do chân khí võ giả để lại.

Gọi là pháp khí, tiêu chuẩn quan trọng nhất không phải có công dụng đặc biệt nào, mà là có thể chứa đựng các loại năng lượng như pháp lực, yêu lực, thậm chí chân khí trong thời gian dài hay không.

Bất kỳ sức mạnh nào, cho dù không hề làm gì, chỉ cần tồn tại thì sẽ có tiêu hao, vấn đề ở chỗ tiêu hao nhanh hay chậm mà thôi.

Bởi vậy, dù những binh khí bình thường mà các võ giả sử dụng có hoàn mỹ đến đâu thì cũng không thể chứa đựng năng lượng, nhiều nhất cũng chỉ có thể dùng thủ pháp chém ra đao khí, kiếm khí trong nháy mắt.

Trái lại, bất kỳ pháp khí nào, cho dù là loại cơ bản nhất không có tác dụng gì, nó cũng có thể chứa đựng năng lượng ở mức độ nhất định.