Chương 29: Nhảy Lên Đầu Cành Làm Phượng Hoàng (2)

Nhóm dịch: ĐÀO BÔNG

Dịch và đăng tải mới nhất tại trang web TruyenYY

-----

Mặc dù nàng ta võ công cao siêu, nhưng dù gì cũng chỉ là một nô tỳ, từ nhỏ hầu hạ quý nhân, nào biết đây chính là pháp khí? Cũng không chú ý thấy bên trong chuông căn bản không có quả lắc.

Càng không biết, tiếng chuông vang lên đồng nghĩa với việc, nơi đây có yêu khí!

“Vù!”

Ngay khi Hương Vân rót chân khí vào cánh hoa rồi chuẩn bị bắn ra, bỗng có một bóng hình xinh đẹp đoan trang rơi xuống trước mắt.

Trên người mặc váy lụa màu hồng nhạt, lại khoác thêm áo choàng gấm vóc Bích Hà, mặc dù đầu bù tóc rối không hề trang điểm, nhưng vẻ ngoài nàng vẫn vô xinh đẹp, khí chất tao nhã, tựa ngọc lộ ngưng hương.

“A! Chủ nhân! Sao ngài lại ra đây?” Hương Vân vội vàng thu hồi chân khí, tiến lên đỡ nàng, đồng thời đưa mắt nhìn xung quanh, cảnh giác xem cửa sau thiên viện còn có người khác hay không.

Người đến chính là chủ nhân Lạc Cầm của Hương Vân, trắc phu nhân của đại công tử Chu gia, mang thai đã được mười tháng, tùy chọn ngày nào cũng có thể chuyển dạ!

Đúng vậy, tùy chọn ngày nào cũng được! Dù sao cũng là mang thai giả, thời gian chuyển dạ dự tính nằm trong mấy ngày này, ngày nào cũng được, tùy theo ý mình!

Mặc dù khi Hương Vân ra tay với Đàm ông đã thuận tiện tìm lý do đuổi hạ nhân thường qua lại nơi cửa sau rời đi, nhưng khó tránh khỏi sẽ có những người không liên quan trông thấy trắc phu nhân không ngoan ngoãn nằm trên giường, mà vác bụng bầu đi tới đi lui trong hậu viện. . .

“Lão ông này là ai?” Lạc Cầm nghiêm túc nhìn chuông đồng, phất tay áo một cái, lập tức khiến nó không phát ra tiếng nữa.

Đương nhiên nàng nhận ra thứ này chính là pháp khí Kinh Yêu Linh, không có uy lực gì, chuyên dùng đo yêu khí mà thôi, cũng không cần người phải điều động.

Nhưng thứ đồ đo yêu khí này ép nàng phải xuống giường xem xét, bởi vì nàng cũng là yêu!

Bản thể chính là một chiếc đàn cổ của đại công tử Chu gia Chu Hà Chi, thân là con cháu thế gia môn phiệt, từ nhỏ Chu Hà Chi tinh thông âm luật, giỏi về đánh đàn.

Mà sĩ tộc thiên hạ đều thích bàn huyền học luận đại đạo, theo đuổi tự do, thể hiện phóng khoáng! Cho nên khi Chu Hà Chi đánh đàn, ngoài thú vui thỏa thích hưởng thụ, thỏa mãn âm điệu ra thì còn theo đuổi quan niệm huyền học.

Cả ngày hắn gửi gắm tình cảm vào non nước núi rừng với bạn bè, tụ tập tấu nhạc, uống rượu tán dóc, mệt mỏi thì tựa lên đàn ngủ thiếp đi, nói thẳng ra thì, không có đàn bầu bạn, ngủ không được yên giấc!

Có một ngày tỉnh lại, phát hiện một góc đàn cổ bị hắn đè gãy, vậy mà Chu Hà Chi lại ôm đàn khóc nức nở, nước mắt thấm vào cây đàn, tình cảm thắm thiết chân thật.

Bạn bè cười nhạo hắn ‘ái thiếp của ngươi chết, cũng không thấy ngươi đau lòng như vậy’, Chu Hà Chi nghe xong, tuyên bố ‘cho dù Lạc Thần Tương phi ở bên cũng không sánh bằng ái cầm của ta’!

Nói xong hắn bất chợt nảy sinh suy nghĩ kỳ lạ, dứt khoát thề với đất trời, mời bạn bè làm chứng, kết làm phu thê với đàn cổ ngay tại chỗ!

Bạn bè đều khen ngợi Chu Hà Chi không bị lễ giáo trói buộc, lấy đàn làm vợ, tư tưởng tình cảm phóng khoáng.

Từ đó về sau, danh tiếng tao nhã của Chu Hà Chi lưu truyền trong giới, được mọi người ca tụng.

Kẻ sĩ gọi hắn là ‘công tử ngủ cùng đàn’, là một trong những danh sĩ Lang Gia!

Có lẽ là tình cảm sâu đậm của Chu Hà Chi đối với đồ vật cảm động Thiên Đạo. Hoặc có lẽ là đàn cổ thường bầu bạn với kẻ sĩ, năm dài tháng rộng, hấp thu rất nhiều tình cảm nhân gian.

Nói tóm lại, đàn cổ kia lại có thể mở linh khiếu, trở thành yêu vật, lấy họ là Lạc, lấy tên là Cầm.

Lạc Cầm ngày đêm nhìn Chu Hà Chi, bầu bạn hắn khi đọc sách trong thư phòng, khi múa kiếm rèn luyện thân thể, mỗi khi Chu Hà Chi dùng thuốc dùng đan dược, nàng cũng sẽ lén lút hấp thu một phần, cứ như vậy, mười năm trôi qua, cuối cùng nàng cũng tự hình thành yêu cốt, ngưng luyện ra pháp lực, bước vào Linh Diệu kỳ.

Nàng sinh ra vì Chu Hà Chi, còn có thề hẹn phu thê với hắn, thế là tự sáng tạo ra thuật biến hóa, biến thành một thiếu nữ thanh xuân tình cờ gặp gỡ với hắn. Bởi vì tinh thông âm luật, lại hiểu rất rõ tính cách và nỗi lòng của Chu Hà Chi, cho nên ngày càng khiến hắn coi là tri kỷ, yêu thích tột cùng, không lâu sau gả vào Chu gia.

Lúc đó Chu Hà Chi đã đến tuổi xây dựng sự nghiệp, đã cưới con gái thế gia làm vợ từ sớm, cộng thêm Lạc Cầm không rõ lai lịch, thân phận thấp hèn, gả vào hào môn cũng chỉ có thể làm thiếp thất.

Thật ra ban đầu cũng không có chuyện gì, Lạc Cầm hoàn toàn không quan tâm đến thân phận địa vị, chỉ muốn bầu bạn suốt đời với người thương.

Dù sao người có thể tu tiên của Chu gia sẽ không trở về, đều ở ẩn nơi núi thẳm biển xa, hoặc là động thiên phúc địa, hơn nữa nàng sống một mình ở thiên viện, không tùy tiện đi lung tung, cho nên không ai ở Chu gia có thể phát hiện ra thân phận của nàng.