Chương 28: Nhảy Lên Đầu Cành Làm Phượng Hoàng (1)

Nhóm dịch: ĐÀO BÔNG

Dịch và đăng tải mới nhất tại trang web TruyenYY

-----

Khương Thủ Nghĩa thật sự bất chấp tất cả, không ngờ vừa nói lời này ra, lại cảm thấy sát khí tạm thời thu lại.

Thì ra Hương Vân nhìn trúng đứa trẻ sơ sinh trong ngực lão, không nhịn được ngạc nhiên thán phục, đây quả thật là đứa bé tuyệt sắc.

“Là ngươi muốn bán trẻ nhỏ? Cho ta xem xem.”

Khương Thủ Nghĩa kiên trì ôm Tuyết Nhi ra, Hương Vân nhẹ nhàng nhận lấy, cẩn thận chu đáo, xúc động không thôi: “Đứa bé này thật sự tốt hơn đứa bé hai ngày trước đưa tới rất nhiều, mười mấy năm sau chắc chắn sẽ là mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành của Chu gia.”

“Thật sự muốn nhận Tuyết Nhi là con gái nuôi sao?” Khương Thủ Nghĩa kinh ngạc không thôi.

Hương Vân khẽ lắc đầu: “Không, nếu trắc phu nhân hài lòng, nàng chính là con gái ruột thịt của trắc phu nhân và công tử.”

Khương Thủ Nghĩa há to miệng, cảm thấy không thể tin nổi, đứa nhỏ này đúng là tốt số.

Không chỉ có thể sống sót, sau này còn là quý nữ trong thế gia! Chính là kiểu con ruột kia!

Nhưng rõ ràng không phải con ruột, vì sao. . . Khương Thủ Nghĩa ngẫm nghĩ chốc lát cũng hiểu ra, mặc dù Hương Vân không nói rõ ràng, nhưng chắc hẳn bởi vì một vài nguyên nhân nào đó mà trắc phu nhân giả vờ mang thai.

Nhưng cũng không phải mang thai thật, ngày thường có lẽ còn có thể giấu giếm, nhưng ngày chuyển dạ sắp tới, dù sao cũng phải có lời giải thích, lúc này mới phái thị nữ bên cạnh âm thầm tìm kiếm trẻ sơ sinh.

“Cái mạng này của lão hủ, tiểu thư cứ việc lấy đi, chỉ mong ngươi thu nhận cả bé trai này!” Khương Thủ Nghĩa bế Viêm Nô ra.

Nhưng mà Hương Vân lại thương tiếc nhìn Viêm Nô trong ngực Khương Thủ Nghĩa: “Thật sự rất đáng yêu. . . nhưng thực xin lỗi, phu nhân không muốn bé trai.”

“Vì sao?” Khương Thủ Nghĩa mờ mịt, người đời đều muốn bé trai, sao trắc phu nhân Chu gia này lại chỉ cần bé gái?”

Hương Vân đau khổ nói ra: “Có họa sát thân.”

Khương Thủ Nghĩa yên lặng, nhận ra rằng trong đại tộc thế này, mọi chuyện đều vô cùng tàn khốc.

Nếu giả vờ mang thai, có lẽ bé gái sẽ tốt hơn chút. Bé trai lớn lên phải kế thừa gia nghiệp, nếu nam chủ nhân cảm thấy không giống, nghi ngờ không phải con ruột, vậy thì phiền phức rồi.

Trái lại là bé gái, không ai nghĩ nhiều, xinh đẹp là được, khi đẹp nghiêng nước nghiêng thành, ai cũng sẽ không để ý có giống hay không.

Hơn nữa nếu là trắc phu nhân, e rằng còn kiêng kị đại phu nhân, căn bản không muốn tranh giành cái gì, có lẽ giả vờ mang thai cũng chỉ để bảo vệ bản thân.

Khương Thủ Nghĩa mà nhức đầu, không muốn quan tâm đến chuyện xấu trong Chu gia này nữa, việc cấp bách bây giờ là nghĩ xem sống tiếp thế nào.

Lời nói của Hương Vân để lộ quá nhiều, thẳng thắn không kiêng kị! Rõ ràng không coi Khương Thủ Nghĩa là người sống!

Nếu Hương Vân đã không muốn thu nhận bé trai, vậy đương nhiên lão cũng không thể chết.

“Không được, ta vẫn phải tự mình nuôi lớn Viêm Nô.”

Khương Thủ Nghĩa cảm nhận được tàn khốc trong đại tộc, cũng nghĩ thông suốt rồi, Viêm Nô vô cùng kỳ lạ, giống như yêu nghiệt. Trần Hổ kia hệt như đào bảo, điên cuồng muốn lột da rút xương đứa bé! Ngẫm lại, cho dù Hương Vân đồng ý thu nhận, đứa nhỏ này sống trong Chu gia cũng không tốt được.

Bây giờ đã giải quyết xong chốn nương thân cho Tuyết Nhi, lão chỉ cần chạy thoát là có thể mang theo Viêm Nô tìm một chỗ sống qua ngày!

Sống những ngày tháng bình yên, nhìn cháu trai lớn lên, đây chính là mơ ước lớn nhất của Khương Thủ Nghĩa.

“Ta phải sống sót, ta muốn nuôi lớn Viêm Nô!” Khương Thủ Nghĩa cắn chặt hàm răng, ý chí muốn sống lớn mạnh hơn bao giờ hết, biết chạy trốn vô dụng, bất chấp tất cả lao về phía Hương Vân trong cửa.

“Haiz. . .” Hương Vân nhìn thấy dáng vẻ liều mạng coi thường cái chết của lão, chỉ khe khẽ thở dài, lập tức nhẹ nhàng tung người bay lên, cả người nhẹ như bông liễu lùi về sau mười bước, không muốn bị chạm vào người.

Hai người một trước một sau tiến vào hậu viện, Hương Vân chậm rãi nâng một cánh tay lên, vân vê hoa mai trên đầu, nhẹ nhàng tháo một cánh hoa xuống.

Cùng lúc đó, Khương Thủ Nghĩa tuyệt vọng nhìn dáng vẻ bay tới bay lui trên cao của đối thủ, ma xui quỷ khiến móc chuông đồng từ trong ngực ra.

Dù sao lão tay không tấc sắt, đao bổ củi còn kẹt trên cổ Trần Hổ chưa lấy xuống. Cương đao của Trần Hổ lại quá chói mắt, lão cũng không dám lấy, dân đen giống như lão đeo đao vào thành sẽ bị coi là phản tặc bắt lại.

Lúc này cũng hết cách rồi, tìm khắp cả người, cũng chỉ có chiếc chuông đồng này là thứ duy nhất có thể làm vũ khí! Cầm chuông đồng này còn rất thuận tay!

“Leng keng leng keng!”

Chuông đồng vừa được lấy ra, nơi đây lập tức vang lên tiếng chuông to lớn, vọng khắp hậu viện.

Khương Thủ Nghĩa kinh ngạc, lão biết rõ đây chính là một chiếc chuông câm, sao lúc này nó lại phát ra âm thanh rồi?

Trái lại là Hương Vân, nhìn mà không thể hiểu nổi, thậm chí còn cảm thấy buồn cười: “Lão ông, đây là chuông chăn trâu của ngươi sao?”