Chương 27: Rước Họa Vào Thân Như Sâu Kiến (3)

Nhóm dịch: ĐÀO BÔNG

Dịch và đăng tải mới nhất tại trang web TruyenYY

-----

Đến nơi, Trương Nha Tử xuống xe trước, sửa sang lại y phục, tiến lên gõ cửa nhà: "Đàm ông, ngài có ở đây không?" Tiểu nhân là Trương Nha Tử. . ."

Đây là cửa nhỏ sân sau Chu phủ, một lão già cửa đi ra, nhìn ra Trương Nha Tử và Khương Thủ Nghĩa.

"Có chuyện gì?"

Trương Nha Tử hèn mọn khom người, cười nói: "Đàm ông, mấy ngày trước Hương Vân tiểu thư nhờ tiểu nhân vì quý phủ tìm kiếm bé gái, tiểu nhân hôm nay lại phát hiện ra mặt hàng tốt hơn so với cái lần trước đưa tới, quả thực là đom đóm so với trăng sáng!"

"Người đã mang đến, làm phiền Đàm ông chuyển lời một hai, tiểu nhân ở ngoài cửa chờ."

Người gọi là Hương Vân tiểu thư, kỳ thật là tỳ nữ bên người trắc phu nhân của đại công tử Chu gia, nhưng thân phận này, Trương Nha Tử cũng phải xưng một tiếng tiểu thư.

Đàm ông sửng sốt: "Tìm kiếm bé gái?"

"Ngài không biết?" Trương Nha Tử nháy mắt, nói: "Hai ngày trước tiểu nhân đưa tới một đứa bé gái, hay là Hương Vân tiểu thư tự mình ra lấy. . . Ồ, ngày đó ngài không có ở đây. . ."

Nói xong, Trương Nha Tử cũng cảm thấy có chút không thích hợp.

Hắn ta nhớ lại, Hương Vân đã từng cảnh cáo ông, quên chuyện này đi, không được nói với người ngoài. Chẳng lẽ nói, ngay cả người trong phủ cũng đều giấu diếm?

"Chờ chút!" Đàm ông xoay người đi vào phủ.

Mà Trương Nha Tử ở ngoài cửa, run rẩy, càng nghĩ càng thấy không đúng, càng nghĩ càng sợ hãi!

Nếu là thu nha hoàn, không có gì phải giấu diếm, nếu là con nuôi, giấu người ngoài là được, Đàm ông làm quản sự môn phòng, tất nhiên là người đáng tin cậy trong phủ, cũng không cần phải giấu diếm.

Cho nên giấu Đàm ông, kỳ thật chẳng khác nào muốn giấu diếm toàn phủ!

Trong này nhất định dính dáng tới bí mật hậu viện Chu phủ, hắn thế mà lại dính vào.

"Xong rồi! Xong rồi! Tai họa rồi! Ta thật sự là bị quỷ ma mê hoặc!"

Trương Nha Tử hận chính mình vì sao không nhận ra sớm hơn, vậy mà vì tiền, nói cho Khương Thủ Nghĩa, cái này cũng coi như xong.

Kết quả còn trông mong mang theo người tìm tới cửa, đem mọi sự tình kể cho người gác cổng.

Người trong Chu phủ muốn mạng của mình, còn không phải dễ như giết một con gà sao?

"Ông ở đây đợi. . . Ta đi một lát rồi trở lại." Trương Nha Tử cứng ngắc cười, trấn an Khương Thủ Nghĩa ở lại, bản thân lại mau mau chạy trốn.

Hắn thậm chí ngay cả xe cũng không cần, để tránh Khương Thủ Nghĩa hoài nghi, hắn muốn Khương Thủ Nghĩa trước tiên chắn đao, vì hắn kéo dài một chút thời gian.

Khương Thủ Nghĩa cảm thấy kỳ quái, lập tức giữ chặt hán lại: "Ngươi phải ở lại, ngươi bỏ ta ở đây có phải có chuyện gì rồi không?"

"Mẹ nó, ngươi cho người ta kiểm hàng không phải là xong rồi sao? Buông tay!" Trương Nha Tử có chút nóng nảy, nhưng lại không thể thoát khỏi Khương Thủ Nghĩa.

Thì ra hai ngày nay, Khương Thủ Nghĩa ăn uống no đủ, hơn nữa thuốc của Trần Hổ quả thực rất tốt, thương thế trên người cũng tốt lên nhiều, cho nên một thân khí lực này, căn bản là một tên mập mạp như Trương Nha Tử có thể so sánh.

Trương Nha Tử toàn thân lạnh lẽo, trên đầu đổ mồ hôi, khiến Khương Thủ Nghĩa càng nhìn càng hoài nghi, nhưng cũng không biết có chuyện gì, nên không thả lão đi.

"Được được được, đi thôi! Chúng ta đi nhanh đi!"

"Hương Vân tìm kiếm bé gái, không phải Chu phủ muốn nuôi con gái, việc này giấu diếm toàn phủ, chỉ sợ liên quan đến hậu viện đấu tranh, Trắc phu nhân sợ là muốn thay mận đổi đào. . ."

Trong lúc Trương Nha Tử nói chuyện, đã bổ não vô số tiết mục, chuẩn bị một đứa bé gái, ước chừng là muốn thay thế con trai do nữ nhân khác sinh?

"Ngươi nghĩ sai rồi." Đột nhiên một âm thanh lạnh lẽo truyền đến.

Khương Nha Tử run rẩy quay đầu lại, chỉ thấy một thiếu nữ áo xanh đeo bội kiếm đi ra, trên đầu cắm một đóa hoa mai ngát mùi thơm.

"Hương. . . Hương Vân tiểu thư, tiểu nhân biết sai rồi. . .". Trương Nha Tử chân mềm nhũn, quỳ thẳng xuống đất.

Vẻ mặt Hương Vân như ngưng sương, thanh âm trong trẻo lạnh lùng: "Đàm ông cũng biết sai rồi, ngươi thì tính là cái gì?"

Nghe nói như vậy, Trương Nha Tử run rẩy, tuyệt vọng đến cực điểm.

Đàm ông là người gác cổng, nhưng không trở lại, tất nhiên đã bị giết.

Ngay cả lão nhân trong phủ như Đàm Ông, nói giết liền giết, Hương Vân sao có thể tha cho hắn?

"Chạy!" Trương Nha Tử biết tai kiếp khó trốn thoát, cũng không nói nhảm, liều mạng chạy trốn.

Nhưng mới chạy được vài bước, Hương Vân hơi giơ tay lên, liền thấy hồng quang chợt lóe, Trương Nha Tử ngã xuống đất.

Cùng lúc đó rơi xuống đất, còn có một cánh hoa nhuộm máu!

"Hh!" Khương Thủ Nghĩa hít một hơi khí lạnh, quá nhanh, lão cũng không thấy rõ Hương Vân ra tay như thế nào!

Đây là cánh hoa! Đó là hoa mai đeo trên đầu Hương Vân, lúc này nữ tử muốn đeo hoa lên, ra tay như vậy cũng chỉ có Ngạo Tuyết Hàn Mai.

Hương Vân đã sớm định giết người bằng cách này, không biết từ khi nào nhẹ nhàng phủi đi một cánh hoa trong tay, ước chừng là không muốn làm bẩn thanh kiếm của mình.

Vật yếu ớt như vậy, lại dễ dàng cắt cổ người, hoàn toàn là điều mà người như Khương Thủ Nghĩa không thể nghĩ tới.

Cánh hoa mềm mại mong manh, nhanh chóng giết người như một con dao bay, giết người xong lại không bị tổn hại chút nào, thậm chí còn nhẹ nhàng rơi xuống, không có bất kỳ dư lực nào để bay xa hơn, tất cả mọi thứ đều vừa phải.

Cho dù ai cũng biết đằng sau đó là công phu cực kỳ cao minh, Hương Vân mới bao nhiêu tuổi? Mười mấy tuổi, phải không? Đây là võ giả của thế gia hào môn chân chính sao?

Cảm nhận được sát khí nhào tới trước mặt, Khương Thủ Nghĩa biết mình chính là người tiếp theo, không khỏi tuyệt vọng.

Nhưng lão cũng không sợ chết, thừa dịp còn có thể nói chuyện vội vàng hô: "Lão già ta đây thật sự cái gì cũng không biết, tiểu thư người có thể giết ta, nhưng xin hãy nhận nuôi hai đứa nhỏ này, làm nô tỳ cũng được. . ."

. . .