Chương 3: Vận Mệnh Đại Tân Hưng Thịnh (3)

Nhóm dịch: ĐÀO BÔNG

Dịch và đăng tải mới nhất tại trang web TruyenYY

-----

Trong lúc nhất thời Thạch Sủng suy nghĩ rất nhiều, nhưng Công Tử Vũ cũng không giải thích quá nhiều, Thạch Sủng cầu vấn rốt cuộc đây là trận pháp gì, Công Tử Vũ cũng chỉ nói: Ta không hiểu trận pháp.

"Trương Cát Liên thật không biết xấu hổ, nếu hắn sớm nói, lão phu đưa hắn một số của cải lại như thế nào? Hừ! Nhữ Nam Trương thị bất quá là như thế." Trong lòng Thạch Sủng khó chịu, ngoài miệng đối với tiên nhân kia không còn cung kính nữa.

Trương Tiên Nhân kia đạo hạnh tuy sâu, nhưng luận dòng dõi bất quá cũng chỉ là phẩm cấp 'trung thượng', kém hắn xa!

Nghĩ đến đây, Thạch Sủng cực kỳ chua xót, cái gọi là huyền sĩ vô thứ dân, tiên giả vô hàn môn, mình đường đường là tuấn tài dòng dõi thượng phẩm, sao lại không có tiên cốt chứ?

Công Tử Vũ cười nhạt: "Trương Cát Liên chỉ là dòng dõi trung thượng, không có được sự phóng khoáng, Thạch Ông không cần tức giận, ta du lịch danh sơn, thăm động cung, cuối cùng có một ngày sẽ đi Chung Nam Sơn Huyền Đức động thiên, luận đạo với tam đại chân nhân Thái Bạch Phong, đến lúc đó sẽ vì Thạch Ông đòi lại mắt trận là được.”

"Ai da, thật tốt! Cát Liên kia chính là thấy ta không thông đạo thuật, lại không qua lại với huyền sĩ a! Hiện giờ có chân nhân ở đây, xem ai còn dám xem thường lão phu!" Thạch Sủng vội vàng đứng dậy, cướp đi bầu rượu trong tay của mỹ nhân, tự mình rót rượu cho Công Tử Vũ.

Điều này làm cho mỹ nhân mới vào, khóe mắt rưng rưng, thầm thở phào nhẹ nhõm.

Ngay trong lúc hai người nói chuyện, thị vệ đã giết hai cô gái, cô là người thứ ba tiến vào!

Hiện giờ Thạch Sủng tự mình rót rượu, không có chuyện gì với cô, có thể bình yên lui ra.

Công Tử Vũ liếc mắt nhìn chén rượu này, không uống.

Chỉ là nói: "Thạch Ông tuy không thông đạo thuật, nhưng lại là phú giáp thiên hạ, liền ngay cả Huyền Môn cũng hâm mộ a. Chi phí cho việc thu thập luyện đan là rất lớn, Cát Liên kia không được cung cấp đủ, mắt thấy thọ nguyên sắp hết, còn không có bước vào đạo cảnh, sợ là nóng nảy. . . Lúc này mới lừa gạt Thạch Ông.”

"Mà lấy sự giàu có của Thạch Ông, nếu bản thân tu hành, khi còn sống bước vào đạo cảnh, cũng không phải không có khả năng a."

Trong lòng Thạch Sủng dừng lại, Công Tử Vũ đây là hết chuyện để nói sao? Nếu hắn có thể tu tiên, hắn còn đứng ở đây sao?

Nhưng ngay sau đó lại nghĩ đến, Thạch Sủng hắn không có tiên cốt, ai ai cũng đều biết! Công Tử Vũ không có khả năng không biết, giờ phút này cố ý nhắc tới. . . Chẳng lẽ không có tiên cốt cũng có thể tu hành?

Nghĩ đến đây, dục vọng của Thạch Sủng đối với trường sinh càng thêm nóng bỏng đến cực điểm. Hắn luồn cúi cả đời, giàu nhất Đại Tấn, kết quả cuối cùng chẳng phải vẫn là người trở về đất sao?

Thạch gia hắn là hào tộc đương thời, nếu luận tài phú, ngay cả hoàng thất cũng phải kém hơn! Thế nhưng chỉ bắt đầu quật khởi từ thế hệ trước, thuộc về công thần khai quốc, thế hệ này lại không có tiên cốt.

Trong thế hệ tiểu bối ngược lại có, nhưng vẫn là không chịu thua kém, ra ngoài đàm luận huyền học cùng người khác, chỉ trêu đến trò cười cho thiên hạ. Mặc dù Thạch gia là dòng dõi thượng phẩm, nhưng chưa từng xuất hiện hữu đạo chân tu.

Hiện giờ thật vất vả mới gặp được một người nói chuyện sảng khoái, vô luận như thế nào cũng phải nắm chắc cơ hội.

"Kính xin chân nhân nói rõ, lão phu không có tiên cốt, tu hành như thế nào?" Thạch Sủng dâng chén rượu lên mời.

Công Tử Vũ bộ dạng uống say, hiên ngang cười: "Thạch Ông tuy xuất thân danh môn, nhưng thiên đạo bất quyến, cũng giống như phụ thân ta, sinh ra không có tiên cốt. Nhưng thế gian luôn có chút kỳ dị, có những lối đi riêng! Vãn bối thì vừa vặn. . ."

Nói đến đây, hắn ợ một cái.

Thạch Sủng nghe được thì tim đập thình thịch, nhưng Công Tử Vũ lại không nói tiếp.

Ý thức được đối phương muốn có chỗ tốt, Thạch Sủng vội vàng cười nói: "Cát Liên kia thu nhiều bảo vật của lão phu như vậy, lại chưa từng có nửa điểm chỉ giáo. Không giống chân nhân, ngắn ngủi nửa ngày đã làm lão phu hưởng lợi không nhỏ, thật sự là hữu đạo chân tu.

Nếu sớm làm quen được với chân nhân, những linh chi, vân mẫu, hùng hoàng, bảo ngọc, kim ngân, trân châu, thảo dược, đan sa, tùng chi mà lão phu tích trữ được. . .Sao có thể tiện nghi cho hắn ta chứ?”

Hắn là đang ám chỉ những tài nguyên tu hành cần đến cái gì cũng đều có, thỉnh Công Tử Vũ chỉ điểm nhiều hơn một chút.

Nhưng mà Công Tử Vũ không động đậy, duỗi thắt lưng: "Con đường cầu tiên, chẳng qua chỉ là thải phục, luyện khí, tạp tu ngoại đạo còn lại đều không đủ đạo. Ta cùng với Cát Liên kia, tuy rằng đều là thuật sĩ, nhưng hắn nặng 'phục' hơn, mà ta nặng 'thải' hơn. . ."

Thạch Sủng cũng không phải hoàn toàn không hiểu huyền học, lúc này hiểu được Công Tử Vũ tinh thông thuật thái bổ âm dương, ánh mắt không khỏi sáng lên, vỗ tay cười to: "Cái này dễ nói!”

Hắn lập tức hạ lệnh, gọi tới toàn bộ cơ thiếp trong Kim Cốc Viên tới, không chỉ như thế, còn phái người từ biệt viện vận chuyển.

Không bao lâu sau, oanh oanh yến yến trong sân, đã tụ tập hơn ba trăm mỹ nhân, trên thân tơ lụa, bảo thạch rực rỡ, ngoài dân càng có vô số thị nữ đang đứng.