Nhóm dịch: ĐÀO BÔNG
Dịch và đăng tải mới nhất tại trang web TruyenYY
-----
"A. . .!"
Công Tử Vũ bỗng nhiên triển khai ra trận đồ, mỹ nhân rót rượu kia hoảng sợ, tay run lên, quỳnh tương phun ra, dính vào bàn tay ngọc mảnh khảnh của Công Tử Vũ.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của mỹ nhân trong nháy mắt trắng bệch, cả người đều run rẩy, hàm răng không ngừng va chạm vào nhau.
Công Tử Vũ cũng không thèm để ý, cũng không thèm liếc mắt nhìn nàng một cái, chỉ tiện tay hắt rượu, đặt chén rượu đặt trở lại trên án, không uống nữa.
Rượu dính trên tay cũng tại trong lúc lơ đãng, hóa thành hơi nước bốc lên không thấy.
Công Tử Vũ bất cần nói: "Thạch ông, Trương Cát Liên kia tinh thông trận pháp, há lại phạm sai lầm như vậy? Tất nhiên là cố ý làm vậy. . ."
Thạch Sủng liếc mắt nhìn thị vệ cách đó không xa, sau đó trong miệng đáp: "A? Sai lầm là gì? Xin chân nhân chỉ điểm.”
Tuy rằng không truyền đạt bất kỳ mệnh lệnh gì, nhưng thị vệ ngầm hiểu, nhẹ nhàng tiến lên, kéo mỹ nhân chân đã nhũn ra ngoài.
Thẳng đến khi mỹ nhân kia bị kéo ra ngoài cửa, mới dám lên tiếng cầu xin thị vệ tha thứ, lê hoa đái vũ, vẻ mặt thảm thiết làm cho người ta sinh thương tiếc.
Nhưng thị vệ cũng không nói gì cả, rút chủy thủ đâm vào ngực mỹ nhân, xoay nửa vòng rồi rút ra, sau đó thuần thục dùng vải khăn trắng lau vết máu.
Lại gọi hai gã nô bộc kéo thi thể đi, sắc mặt như thường nhìn về phía hơn mười mỹ nhân đang chờ đợi ngoài cửa.
Mỗi khi Thạch Sủng mở tiệc chiêu đãi khách mới, tất sẽ làm cho đông đảo mỹ nhân thay phiên nhau rót rượu, để cho mỗi khi khách uống một chén, đều có thể nhìn thấy phong tình khác nhau.
"Tiếp theo."
Nghe thị vệ lạnh như băng nói, hơn mười mỹ nhân đều run rẩy, một nữ tử cầm đầu run rẩy nói: "Tiên nhân kia cùng chủ nhân thương lượng đại sự, đã không uống nữa. . ."
Thị vệ vẫn nói như trước: "Chủ nhân không nói dừng lại.”
Nữ tử kia không có cách nào, sắc mặt thê lương nâng bầu rượu đi lên.
Thấy thị vệ bỗng nhiên lấy chủy thủ ra, nữ tử vội vàng phản ứng lại, sửa sang lại biểu tình, thay đổi nụ cười, nhanh chóng bước ra.
Nhưng mà Công Tử Vũ quả thật không uống nữa, tay phải hắn chống cằm, tay trái chỉ thiên nói: "Ta không hiểu trận pháp, nhưng cũng biết trận pháp này không cần phải phiền toái như thế! Lại muốn mô phỏng toàn bộ Càn Khôn Nguyên Tinh Đấu Đồ? Đại trận nà hắn bày ra cũng chỉ là như thế này sao?
Muốn bốn mùa như xuân, ước chừng chỉ cần có Thương Long Túc, thậm chí chỉ cần bày 'Kiến Long Tại Điền' là được, ba trăm hai mươi bốn hạt hạt vàng đủ dùng để bày trận.
Đương nhiên, lấy sự giàu có của Thạch Ông, tất nhiên là không thèm để ý một chút lãng phí này."
Thạch Sủng rạng rỡ cười: "Thì ra là như thế, đúng là không quan trọng!”
"Mười hai vạn cùng ba trăm, có gì khác nhau?"
Tài sản của Thạch Sủng rộng lớn như biển cả, phòng ốc hùng vĩ mỹ lệ như núi, ruộng lúa vạn dặm, hơn một ngàn cơ thiếp ở hậu phòng, đều mặc áo gấm thêu hoa tinh mỹ, trên người trang trí trân châu mỹ ngọc bảo thạch rực rỡ chói mắt.
Phàm là những âm thanh tuyệt mỹ trên thiên hạ đều lọt vào tai ngươi, phàm là trân cầm dị thú trên cạn và dưới nước đều vào phòng bếp của ngươi. Cuộc sống xa hoa vô độ đã thành thói quen, làm sao lại để ý loại chuyện nhỏ có phải chỉ cần ba trăm hạt vàng là có thể bày trận này hay không?
Nếu lúc trước Trương tiên nhân có nói rõ với hắn, như vậy với tính cách của hắn, ngược lại sẽ vứt bỏ phương án tiết kiệm sức lực, cố ý lựa chọn trận đồ có công dụng giống nhau, nhưng lại càng thêm hoành tráng.
Ngay sau đó Công Tử Vũ lại nói: "Nhưng vấn đề là, mắt trận không có ở đây. . . Cái quan trọng của trận pháp chính là sự biến hóa! Chủ trận có thể khống chế tự nhiên, vận chuyển trận thế, biến hóa vạn lần mới được, nếu không thì có khác gì tự làm khổ mình đâu?”
"Sao?" Thạch Sủng trong lòng cả kinh, hắn quả thật không thể thao túng trận thế, thậm chí cũng không thể đóng trận.
Từ khi bày trận pháp này tới nay, cũng không cần bất luận kẻ nào khống chế, Đoan Ngọ hàng năm, Trương tiên nhân đều phái một đồng tử đến, bổ sung pháp lực trong trận, dùng cách này duy trì bốn mùa như xuân, về phần những thứ khác, chưa bao giờ được hắn nhắc tới.
"Thì ra có thể vận chuyển biến hóa mới gọi là trận pháp sao? Mắt trận không có ở đây sao? Cho nên Kim Cốc Xuân Tình trận này, chủ trận cũng không phải là lão phu, mà chính là vị tiên nhân kia?" Lúc này Thạch Sủng mới cảm giác được mình bị lừa.
Hắn tốn vạn cân Xích Thạch Chi thỉnh Trương tiên nhân bày trận, lại phí rất lớn, gom đủ tài liệu cần thiết để bày trận.
Kết quả, trận pháp này còn nằm trong tay người khác? Tốn kém hắn hàng năm bày yến tiệc chiêu đãi đồng tử kia, lại lấy linh chi, Vân Mẫu, trân châu, bạch ngọc tạ ơn, những thứ này là để cho người là duy trận pháp cho mình?
Thạch Sủng cũng không thèm để ý những chi phí này, nhưng Trương tiên nhân cũng không nói cho hắn biết cái gì, chỉ đơn thuần nghĩ hắn là xem tiền như rác.
Hơn nữa rõ ràng chỉ cần Kiến Long Tại Điền, lại xây dựng toàn bộ Càn Nguyên Tinh Đấu Đồ, có phải hắn còn có ý khác? Ẩn giấu huyền cơ gì chăng?