Nhóm dịch: ĐÀO BÔNG
Dịch và đăng tải mới nhất tại trang web TruyenYY
-----
“Lão phu có hơn ngàn cơ thiếp mỹ tỳ, chân nhân không cần khách khí!”
Công Tử Vũ đánh giá một phen, cũng không vội nói: "Vãn bối đã đắc đạo, dung son tục phấn như thế lại không có ích gì cho tu vi của ta.”
Thạch Sủng kinh ngạc, hắn rõ ràng nhìn thấy Công Tử Vũ muốn, kết quả lại cự tuyệt?
Ngay sau đó lại thấy biểu tình của Công Tử Vũ hơi say rồi nói: "Ta tu luyện thuật thải bổ đã đạt tới Hóa Cảnh, kẻ xuất thân ti tiện vô dụng, cần dùng tu sĩ làm đỉnh lô mới có thể có đột phá, lui lại một bước, người có tiên cốt cũng có thể.”
Thạch Sủng hoảng sợ, có vị tu sĩ nào không phải xuất thân từ danh môn vọng tộc chứ? Chỉ có xuất thân thế gia môn phiệt quý tộc mới có thể 'mệnh thuộc sinh tinh', 'ngọc cốt thiên thành', có tư chất tu tiên, cái này gọi là tiên cốt.
Triều đình dựa theo xuất thân gia tộc, chia môn phiệt sĩ nhân thành chín cấp bậc: thượng thượng, thượng trung, thượng hạ, trung thượng, trung trung, trung hạ, hạ thượng, hạ trung, hạ hạ, khi quan viên thăng cấp hoặc tuyển chọn quan viên mới, đều dựa theo chín cấp bậc này mà an bài.
Trong đó thượng phẩm vô hàn môn, hạ phẩm vô vọng tộc.
Tư chất tu tiên cũng vậy, ít nhất phải là sĩ tộc, còn phải là truyền thống ba đời mới có thể sinh ra tiên cốt, cái này gọi là truyền thừa!
Thạch gia của hắn, chính là hào tộc "thượng trung", tuy rằng những năm gần đây chưa từng xuất hiện tu tiên giả nổi danh, nhưng người có tiên cốt ngược lại không ít!
"Quý nữ trong tộc của lão phu. . ." Thạch Sủng thấp giọng nỉ non.
Quý nữ tộc Thạch gia bọn họ, cũng không phải ai cũng có thể cưới, về sau đều sẽ gả cho con cháu môn phiệt nhất lưu, ngay cả gia tộc phẩm cấp "thượng hạ" cũng xem như gả cho.
Công Tử Vũ xuất thân Lang Gia Vương Thị, chính là đệ nhất vọng tộc đương thời, lại là cao sĩ đắc đạo, gả cho hắn xem như trèo cao, làm thiếp cũng không thành vấn đề, nhưng làm đỉnh lô. . .
Thạch Sủng phất phất tay, để cho hạ nhân đều lui ra, không bao lâu trong sân chỉ còn lại hắn và Công Tử Vũ.
Chỉ thấy hắn đi thẳng vào vấn đề rồi nói: "Không biết chân nhân, cần bao nhiêu?”
Thạch Sủng coi như là bất chấp tất cả, người có được tiên cốt đều là bảo bối của các gia tộc, hắn còn có thể đi đâu kiếm? Chỉ có thể dựa vào quyền uy của tộc trưởng, đào người từ trong nhà.
Ít người còn dễ nói, chọn ra vài tên từ trong chi thứ của gia tộc là được.
Nào ngờ Công Tử Vũ há mồm nói con số, thiếu chút nữa làm hắn tức giận.
"Nhóm đầu tiên, trước mười lăm người đi."
Đầu Thạch Sủng ong ong, Thạch gia có được tiên cốt, tổng cộng cũng chỉ nhiều như vậy!
Có thể nói ra con số này một cách chính xác, Công Tử Vũ đã có sự chuẩn bị! Khó trách hắn mời nhiều tu tiên giả như vậy, chỉ có Công Tử Vũ là sảng khoái đáp ứng.
"Chân nhân nói đùa, quý nữ có tiên cốt trong tộc của lão phu, vẻn vẹn chỉ có sáu người. . ." Thạch Sủng nói xong, bỗng nhiên cứng đờ, chẳng lẽ.
Công Tử Vũ quả nhiên nói: "Ta không nói không cần nam nhân.”
“Ha!” Thạch Sủng cơ hồ muốn vỗ bàn đứng dậy!
Hắn chỉ cảm thấy Công Tử Vũ khinh người quá đáng, Trương Cát Liên cũng chỉ muốn một ít tài vật của hắn, hắn giàu có nhất cả nước, cũng không coi là chuyện gì. Không nghĩ tới Công Tử Vũ chân nhân này lại đến đòi người!
Thật sự cho rằng hắn là Mạnh Thường Quân tái thế sao, cái gì cũng có thể tặng người sao? Còn nam nữ không giới hạn? Vẫn chỉ là nhóm đầu tiên?
Hắn được Hoàng đế yêu thích, cho dù là tộc trưởng tộc trưởng Vương Khải của Lang Gia Vương Thị ở đây, cũng không thể vô lễ với hắn như thế, một tiểu bối, sao dám làm càn!
Việc này truyền ra ngoài, tất sẽ bị sĩ lâm phỉ nhổ, tu tiên giả thì như thế nào? Hắn không biết xấu hổ sao?
Mắt thấy Thạch Sủng nổi giận, Công Tử Vũ lại thập phần bình tĩnh: "Vô luận trong tộc xuất ra bao nhiêu tu sĩ, đều không bằng bản thân mình trường sinh a. . ."
Trong lòng Thạch Sủng đập thình thịch, đè nén tức giận.
Hắn muốn kết giao tu tiên giả, vốn không trông cậy vào việc mình có thể tu hành, chỉ cầu có thể mua được đan dược kéo dài tuổi thọ.
Nhưng hắn cũng biết, đan dược như vậy cực kỳ khó luyện, đều là thứ chỉ nội bộ các thế gia tiêu hóa.
Hơn nữa không phải tu đạo giả phục dụng, hiệu quả cực kém, phần lớn dược lực đều bị lãng phí, thậm chí còn có phàm nhân ăn vào mà chết bất đắc kỳ tử, căn bản không tồn tại đan dược giúp phàm nhân cũng có thể trường sinh. Đây cũng là nguyên nhân từ khi Tần Hoàng Hán Vũ tới nay, hoàng đế đều không cầu được trường sinh.
Nếu muốn trường sinh cửu thị, thọ cùng trời đất, chỉ có bản thân nhập đạo!
Nhưng không có tiên cốt, khẳng định không thể tu tiên, hiện giờ Công Tử Vũ lại nói hắn có biện pháp, Thạch Sủng mơ hồ cảm giác, đây có thể là cơ hội duy nhất trong cuộc đời này!
Nhân gian phú quý hắn đã hưởng hết rồi! Chỉ cần chính hắn có thể tu đạo, có thể trường sinh, gia tộc gì đó thật sự trọng yếu như vậy sao?
Hơn nữa cũng không nhất định phải xuất nhân từ nhà mình, nhà người khác cũng có thể a, một ít tam lưu môn đệ, thậm chí hàn môn sĩ tộc, cũng không thiếu người sẽ có tiên cốt. Hắn nghĩ hết biện pháp, dùng hết thủ đoạn, cũng không phải không thể gom đủ những lô đỉnh này!
"Xin hỏi chân nhân, rốt cuộc con đường khác. . ." Thạch Sủng nhẫn nại hỏi.
Công Tử Vũ rạng rỡ cười, rốt cục nói: "Trong đạo có một lý, trong lý có một pháp, trong pháp có một thuật, hậu thiên có thể tạo thành tiên cốt, tên là "Mượn vận".”
Thạch sủng đại hỉ, tiên cốt hậu thiên? Loại chuyện tốt này? Chưa từng nghe thấy!
"Mượn vận? Mượn số mệnh của người khác chuyển thành thân mình? Nếu chân nhân giúp lão phu nhập đạo, mười lăm gã tiên cốt đỉnh lô, lão phu. . . Nhất định phải dâng lên!" Thạch Sủng quyết đoán đáp ứng.
Công Tử Vũ nửa híp mắt: "Thuật nghịch thiên này, cái giá phải trả rất lớn, hơn nữa mượn vận, không phải mượn số mệnh của người khác. . ."
Thạch Sủng sửng sốt: "Không phải số mệnh của người khác sao? Đó là mượn cái gì vậy?”
Công Tử Vũ phun ra hai chữ: "Quốc vận!”
Thạch Sủng ngây người, hảo gia hỏa, trực tiếp xuống tay với quốc vận?
Không phải nói tu tiên giả đều sợ hãi hoàng khí, các loại đồ vật không thấy được như hồng trần hỏa sao? Tại sao còn có thể đoạt quốc vận? Thứ này không phải là huyền học!
Thạch Sủng cảm giác có chút không đúng, bỗng nhiên nghĩ đến một điểm, hỏi: "Thúc phụ Vương Khải của chân nhân cũng không có tiên cốt, vì sao không dùng thuật mượn vận này, trợ giúp hắn nhập đạo?”
Công Tử Vũ giải thích: "Thuật này vãn bối bị hạn chế bởi hoàng khí nên không cách nào thi triển, còn cần Thạch Ông tương trợ a.”
Thạch Sủng nghĩ đến mình thân là nội thần ngoại thích, chẳng lẽ lại nói. . . Thuật này cần phải động tay động chân tới trong cung sao? Trong Lạc Dương cung, có hoàng khí tam triều gia hộ, tu tiên giả đương nhiên không dám làm bậy.
"Thạch Ông không cần lo lắng, thuật này nếu là người khác có lẽ khó làm được, nhưng đối với Thạch Ông mà nói thì dễ! Thạch Ông kỳ nghệ cao siêu, lại được bệ hạ ân sủng. . . Chỉ cần cầm bàn cờ của ta vào cung, cùng bệ hạ thắng một ván, là có thể có được quốc vận Đại Tấn. Càng thắng nhiều, thì càng thịnh vượng. Thạch Ông mang theo số mệnh trở về, ta tự có biện pháp để cho Thạch Ông nhập đạo!" Công Tử Vũ nói, làm Thạch Sủng mờ mịt.
Nguyên lai không phải động tay động chân trong cung, mà là cùng Hoàng đế chơi cờ?
Thuật này là gì? Giao lưu một ván liền đoạt quốc vận?
Tuy hắn rằng không thông đạo thuật, nhưng bởi vì ngưỡng mộ việc tu tiên, cũng thường luận đạo. Loại diệu thuật này, có chút không được huyền học!
Hoặc là. . . Quá mức huyền học?
Dù sao mình chỉ là thông suốt một vài kiến thức huyền học, chắc là do thuật mượn đoạt quốc vận này quá mức ảo diệu, mình không hiểu cũng là chuyện bình thường.