Nhóm dịch: ĐÀO BÔNG
Dịch và đăng tải mới nhất tại trang web TruyenYY
-----
Thật quá khó để trở thành một người hiền lương trong thời buổi này, lão đã nhìn thấu thế đạo này, tuy loạn thế đã kết thúc, nhưng cuộc sống vẫn không có gì khởi sắc.
Để nuôi hai đứa nhỏ này, đơn giản là lão cùng bán thân vào hộ nhà giàu, lão trông coi bọn nhỏ lớn lên cũng tốt.
Khương Thủ Nghĩa đã có mục tiêu, lão lộ nét mặt tươi cười, trên đường đi trêu chọc hai đứa nhỏ.
Vừa đi vừa nghỉ, lão đến được hồ băng, trước tiên lão đem cháu ruột đã bị đóng băng bỏ lên tấm ván, sau đó đi tới nơi chôn cất hai mẹ con người qua đường, rồi đem người đầu bếp chôn cất cùng với hai mẹ con đó.
Lão so sánh chiếc nhẫn sắt trên tay người đầu bếp, thấy tay nghề thủ công thực sự giống nhau, lão không khỏi thở dài.
"Thực sự là một gia đình, vậy để Nô nhi cùng an táng với các ngươi."
Khương Thủ Nghĩa cũng chôn cháu ruột của mình với họ, lão tìm đại bất kỳ viên đá, xem như là bia mộ.
Không phải lão không muốn chôn cháu ruột của mình ở quê nhà, nhưng đứa bé gái trong tay lão cứ thút thít đòi sữa, lão không dám chậm trễ.
Trời đã khuya, một đứa trẻ nhỏ thế này cũng sẽ chết đói nếu không được cho ăn suốt cả ngày.
Bây giờ lão phải tìm cách vào thành ngay lập tức. Nếu Hoa huyện thực sự không vào được, thì đến huyện khác!
Bây giờ lão được ăn được uống lại không lạnh, cộng thêm rượu thuốc làm cho người lão tràn đầy sinh lực, có đi cả đêm cũng không thành vấn đề.
Thế là sau khi đi bộ hơn mười dặm, lão lại quay trở lại Hoa huyện, quả nhiên cổng thành đã đóng lại.
Lão không nói lời nào, quay đầu đi về hướng Phí huyện.
Đi suốt đến nửa đêm thật sự thấy không ổn, lão mới nằm nghỉ ăn bánh hấp.
"Ah!"
Khi Khương Thủ Nghĩa lấy chiếc bánh hấp ra, lão phát hiện đứa bé trai đã vươn tay khỏi chiếc tã quấn và đang ngậm mút một lọ thuốc.
Thuốc này là của tên ác ôn kia, lão chỉ biết một lọ, còn những lọ kia không biết là thuốc gì, chỉ biết nhét vào túi mang theo bên người.
Lúc này bé trai đang bú ngon lành, nhưng lão quá hoảng sợ nên vội vàng giật lấy lọ thuốc.
Tên nhóc này, uống sạch rồi!
"Ngươi . . ." Khương Thủ Nghĩa vội vàng cởi tã quấn ra, kiểm tra kỹ càng.
Nhưng không cần nhìn cũng biết không có vấn đề gì nghiêm trọng, bởi vì đường chỉ máu trên eo của đứa trẻ vẫn còn đó! Vết thương hở cũng chưa lành.
Những vết thương này chỉ bị lão miễn cưỡng ghép lại, nhưng lão cảm thấy chỉ cần dùng sức một chút . . . Không, nếu không có mảnh vải quấn lại, bây giờ đứa bé có thể tự mình làm rớt nửa thân dưới của nó.
“Trời ạ. . .thế này làm sao mà sống?” Khương Thủ Nghĩa nhìn vết thương của đứa bé bị xé ra, phát hiện trong đó có vô số huyết mạch!
Mặc dù cốt thịt vẫn chưa thực sự lành lại, nhưng vô số mạch máu, tĩnh mạch và xương cốt vẫn là một khối cơ thể hoàn toàn tương ứng với nhau và chúng không chảy ra ngoài.
Mặc dù thân thể bị cắt đứt, nhưng chỉ cần nó được đặt trở lại vị trí. . . thì thần thái thằng bé trông vẫn tự nhiên.
"Đúng là yêu quái . . ." Khương Thủ Nghĩa thầm nuốt nước miếng, nhanh chóng quấn khăn vào cổ đứa bé, hy vọng một ngày nào đó nó sẽ tự lành.
Thương tích như vậy còn có thể sống sót, vậy uống nhầm thuốc chắc cũng không thành vấn đề. . .
“Hả?” Khương Thủ Nghĩa sửng sốt một chút, nó có thể uống hết thuốc, vậy lương khô thì sao?
Với suy nghĩ đó, lão xé một ít bánh hấp cho nó ăn.
Quả nhiên đứa bé trực tiếp nuốt bánh, ngoại trừ khi nuốt hình như bị đau một tí, sau đó thì không có vấn đề gì, càng ăn càng thấy dễ dàng.
"Đứa bé này mới sinh ra . . . có thể ăn được?"
Ngoài kinh ngạc, Khương Thủ Nghĩa ngây người, lão phát hiện tên nhóc này còn ăn luôn miếng vải dầu giấm quấn quanh cái bánh hấp!
Lão vội vàng kéo mảnh vải ra, nhưng thấy mảnh vải đã thiếu một góc, nó . . . tiêu hóa nhanh vậy sao?
"Ah . . . là ta quá lo lắng. . ."
Khương Thủ Nghĩa nhận ra đứa trẻ này không như những đứa trẻ bình thường khác, sau khi suy nghĩ xong liền nhổ một ít cỏ khô trên mặt đất băng giá, đưa vào miệng đứa bé với tâm lý muốn cho nó thử ăn xem thế nào.
Nhìn thấy tiểu tử thần kỳ này ngoạm lấy, nó áp vào lòng Khương Thủ Nghĩa mà mút mạnh, hai cái tay nhỏ bụ bẫm bám lấy cọng cỏ, động tác rất giống y như đang bú!
Nó thưởng thức cọng cỏ với vẻ thích thú, hai mắt nhíu lại như thể mùi vị rất ngon, rất nhanh sau đó cọng cỏ đã được nuốt sạch . . .
Khương Thủ Nghĩa nhìn đến ngẩn cả người, lão sững sờ, sau đó vui mừng khôn xiết!
Ăn cỏ giống như uống sữa! Thật là kỳ thai trời giáng! Nếu vậy thì nuôi nó quá dễ rồi, không cần đem cho người ta, tự lão sẽ nuôi nấng nó.
Lão lại thử với bé gái, nhưng bé gái vẫn bình thường, nó không thể ăn được gì khác, chỉ muốn bú sữa.
Khương Thủ Nghĩa phải nấu chảy một ít nước tuyết, sau đó ngâm một ít bã bánh hấp để làm thành nước bột, rồi đút cho nó ăn.
"Ồ, nó là một đứa bé bình thường, đành phải gửi đi cho người ta."
Khương Thủ Nghĩa không biết hai đứa trẻ này có phải là anh em ruột với nhau không, nhưng điều đó căn bản không quan trọng?
Một người một quái vật, làm thế nào chúng lại cùng nằm trên hồ băng? Chuyện gì đã xảy ra trước đó, lão đều không biết.
"Đừng bận tâm, Tuyết Nhi, ta sẽ tìm một gia đình tốt cho con."
"Về phần con, tương lai con sẽ là cháu của ta!"
Khương Thủ Nghĩa rất hạnh phúc khi nghĩ rằng mình có thể tự tay nuôi lớn đứa trẻ, tuy chỉ có thể nuôi một đứa nhưng đây là kết quả tốt nhất.
"À, bé gái tên là Tuyết Nhi, vậy còn con tên gì?"
Khương Thủ Nghĩa nghĩ đến việc đặt tên cho đứa bé trai, vốn dĩ muốn trực tiếp gọi nó là Nô Nhi, kế thừa tên của cháu trai mình, nhưng nghĩ đi nghĩ lại không ổn.
Nô Nhi đã chết, sau này mọi việc ổn hơn, chắc chắn lão sẽ xây dựng lại bia mộ và mời người ta khắc tên cho nó.
Đến lúc đó người sống và người chết có cùng một cái tên là điều không tốt lành.
"Thêm một chữ đi, chữ gì đây?"
"Mặc dù lão tìm thấy nó giữa trời băng tuyết, nó lại nóng như lửa. . . vậy thêm vào chữ hỏa?"
"Không, hai đứa đều được a Ông nhặt cùng lúc, cả hai đều là ngọn lửa khiến a Ông tiếp tục sống. . ."
"A Ông nghe nói hai chữ hỏa ghép lại sẽ thành chữ viêm, cháu ngoan của ta, ngươi tên là Viêm Nô!"